Truyện ngắn .
Đêm… mưa rỉ rả rơi đều trên mái nhà lợp bằng những tấm tole cũ vá lổ chổ tạo nên những tiếng lộp bộp khô khốc , thỉnh thoảng chị cảm nhận được một vài giọt rơi tạt vào chỗ nằm lạnh ngắt . Mặc kệ mưa dột , mặc kệ cái lạnh thấm sâu dần vào da thịt chị vẫn nằm đó yên lặng lắng nghe tiếng mưa rơi bằng tâm trạng trống rỗng , căn phòng nhỏ kế bên được che chắn bằng tấm vách ruột tre vẳng ra tiếng ho khan nho nhỏ , có lẽ anh đã cố hết sức để ghìm nó lại mỗi khi cổ họng quặn lên cơn ho mới .
Ngoài
đường có tiếng rao vọng lại " ai bánh mì nóng giòn đây ! " khiến chị sực nhớ từ chiều đến giờ ngoài tô cháo lõng bõng kèm với muỗng nước tương ra chị không có thêm bất kỳ thứ gì trong bụng . Chắc có lẽ âm thanh của tiếng rao dội vào đã vô tình đánh thức hệ tiêu hóa khiến nó trở mình sôi ục ục ... Chị lăn mình nằm sấp , bụng dán chặt vào chiếc gối cố khống chế cơn đói và ráng dỗ giấc ngủ vì mỗi 4 giờ sáng mỗi ngày chị phải thức sớm để bắt đầu cho cuộc mưu sinh ...
Lại thêm những tiếng ho khàn đục vọng sang từ căn phòng nhỏ bên cạnh , lần này cơn ho mỗi lúc một to như muốn bức rời cuống họng , chị bậc dậy chạy ào qua cuống cuồng xoa vuốt chỉ mong sao cơn ho không hành hạ anh thêm nữa ... Anh ngước nhìn chị bằng ánh mắt mệt mỏi và bất lực cố thều thào
- Ngủ ...thêm... đi ...em ! trời ...sắp ...sáng... rồi ...
- Ừ ! em biết rồi , anh cũng ráng ngủ đi một chút ...
Chị - Mười tám tuổi được khen là cô gái đẹp nhất xóm , học lớp mười hai của một trường trung học nổi tiếng . Gia đình thuộc dạng khá giả sống bằng nghề kinh doanh sỉ nhu yếu phẩm . Cuộc sống thường nhật trôi đi phẳng lặng không chút vướng bận lo âu ...
Anh - Hai mươi tuổi mồ côi cha mẹ được một người tốt bụng chu cấp học hết cấp 2 rồi nghỉ , nơi anh tá túc là một túp lều nhỏ nằm ở rìa mảnh vườn của một ngôi nhà có chủ nhưng bỏ trống nhiều năm với lời hứa phải chăm sóc khuôn viên khu vườn.... Bắt đầu cuộc sống tự lập anh làm đủ mọi công việc , từ chân giữ xe ngoài chợ đến phục vụ bàn trong các quán ăn .... Cứ việc nào có thêm thu nhập là anh cố sức thêm một chút , tằn tiện để có thể theo lớp bổ túc văn hóa cho đến hết lớp mười hai . Lấy được bằng tốt nghiệp phổ thông loại giỏi , anh mang nó đi xin xỏ khắp nơi mong tìm được một chân nhân viên cơ quan nhà nước với đồng lương căn bản nhưng ngặt nỗi sau khi cầm trên tay xấp hồ sơ xin việc của anh các vị lãnh đạo cơ quan hoặc nhíu mày , nhăn mặt sau khi đọc xong phần sơ yếu lý lịch , hoặc im lặng không phản hồi hoặc lắc đầu ngoầy ngoậy : " Cơ quan đủ người rồi cháu à ! " . Cuối cùng anh chỉ còn biết bám víu vào những công việc đơn giản đã từng làm để duy trì cuộc sống cho đến một ngày ...
Đang
đạp xe trên đường đến quán cơm anh phụ việc vào mỗi buổi sáng bỗng anh cảm thấy dường như có một thứ gì đó đổ sụp xuống rồi không còn biết gì nữa ...
- Anh ấy tỉnh rồi kìa Ba !
- May quá
!
Anh nghe loáng thoáng có tiếng nói lao xao , cố dướn đôi mắt bầm xanh đang bị che khuất một bên vì miếng băng dán , thấp thoáng trông thấy một khuôn mặt trắng hồng và chiếc lúm đồng tiền duyên dáng của một cô gái trẻ đứng bên cạnh là người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền cương nghị :
- Cháu
nghe trong người thế nào , còn bị đau ở chỗ nào không ?
-Trong cái
rủi vẫn còn cái may . Cảm ơn trời đất !
Anh cố mỉm cười gật nhẹ đầu :
- Dạ ! con... không... sao ...
- Bị gãy giò rồi mà còn nói không sao - Cô gái cất tiếng .
- Trời ! con bé này
Đến lúc này anh mới đảo mắt lướt nhanh trên thân thể mình , một cái chân bị băng bột trắng toát được treo ngược lên bằng những sợi dây cố định
- Trời ơi ! Anh lầm bầm ...nước mắt chảy dài đau đớn .
Bác sỹ nói chỉ nứt xương thôi anh không có gãy lìa đâu đừng
có sợ , chỉ vài bữa lành lại thôi mà ... Cô gái lắp bắp .
- Chú xin
lỗi cháu ! cứ an tâm mà điều trị đừng lo lắng gì hết nghen !
Sáng sớm hôm đó sau buổi tiệc thâu đêm với những người bạn từ xa về ông đã không làm chủ được tay lái và hậu quả là như thế này .
- Chú sẽ nhờ người đến chăm sóc cháu cho đến khi lành lặn , hãy yên tâm và đừng lo lắng gì hết nghen cháu .
- Dạ !
Gần một tháng nằm viện , ngoài dì bảy là người giúp việc thường trực chăm sóc lo cho anh từng chút . Thỉnh thoảng sau giờ học cô gái thay ca mang cơm vào , có khi mang kèm theo một vài quyển sách và ngồi kể lại đủ thứ chuyện trên trời dưới đất , cả chuyện trong lớp học …. Có một buổi chủ nhật cô kéo theo cả một đám gần chục cô cậu bạn học của cô mang theo lỉnh kỉnh nào cóc ổi mận ...và nước ngọt cứ như là tổ chức một buổi party .... lao nhao ầm ỉ cả một góc phòng bệnh khiến các cô y tá phải lên tiếng nhắc nhở còn anh thì lúng
ta lúng túng ngồi im thinh thít
Sau khi lành bệnh , anh mất việc đồng thời tiếp cận công việc mới ... Cảm thông trước hoàn cảnh của anh , ông chủ - người vừa gây tai nạn đã nhận anh làm nhân viên giao hàng , cuộc sống tạm ổn định với mức lương vừa phải kèm ba bữa ăn hàng ngày ...
Chị rớt đại học, đành bỏ dở ước mơ làm cô giáo ở nhà phụ giúp ba mẹ chăm sóc công việc kinh doanh của gia đình . Ngày tháng trôi ... tình yêu giữa chị và anh dần dần nảy nở .
Thương anh hiền lành thật thà chịu thương chịu khó ...Hơn thế nữa vì chị là con gái độc nhất nên Ba Mẹ cũng không muốn gã chị đi …Thế là một đám cưới rình rang với đầy đủ các mâm lễ lộc do Ba mẹ vợ âm thầm chuẩn bị thật chu đáo . Anh về ở rể và sau đó cùng chị tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình do ba mẹ để lại ...
Năm năm trôi qua , hai đứa
con một trai một gái ra đời . Cứ tưởng như cuộc sống hạnh phúc êm đềm trôi cho đến một ngày anh gặp lại người bạn cũ . Bạn anh và anh từng được sinh ra và lớn lên cùng một xóm , cùng học chung một trường và cũng từng có một thời gian khó giống như anh . Nhìn chiếc xe đời mới bóng lộn của bạn , nghe bạn kể về quá trình làm giàu của bản thân , anh thoáng chút xao lòng . Làm giàu ư ! ai không muốn mặc dù cuộc sống hiện tại không có gì đáng phàn nàn nhưng ngẫm cho kỹ một người đàn ông mà suốt ngày cứ loanh quanh trong cửa hàng tạp phẩm - hết tính tiền cộng sổ rồi giao hàng ...thì uổng phí qúa . Sau những buổi cà phê , những chầu bia bọt ... cùng anh bạn cũ và nhóm bạn mới quen , anh quyết định gom hết số vốn liếng gửi ngân hàng từ mấy năm qua để đầu tư ...
Chị tròn mắt ngạc nhiên nhìn những xấp tiền mới toanh nằm ngay ngắn trong chiếc vali bằng da đen bóng
- Ở đâu ra vậy mình ?
- Tiền lãi được chia phần trăm
- Mua bán
gì sao không nói cho em biết ?
- Chuyện đàn ông em biết làm gì ? từ giờ em hãy thanh lý hết ba thứ xà bần gọi bằng tạp phẩm này đi ở nhà nấu cơm và đưa rước bọn trẻ , chuyện cơm gạo áo tiền để anh lo !
- Nhưng ...
- Không
nhưng nhị gì hết cứ nghe lời anh .
Một mình cùng với cửa hàng và hai đứa con chị không đảm đương nổi . Thế là tất cả các mặt hàng được chị sang tay cho một người bạn .
Kể từ hôm rảnh tay anh bắt đầu vắng nhà thường xuyên , thỉnh thoảng đảo về ăn bữa cơm , mang về cho chị một ít tiền để lo học phí và chi tiêu lần nào chị thắc mắc cũng bị anh gạt ngang ...
Cuộc sống an nhàn của gia đình kéo dài thêm những năm kế tiếp . Đứa con gái lớn sau khi tốt nghiệp trường cao đẳng sư phạm được gã cho một thầy giáo mới ra trường theo chồng về một tỉnh nhỏ miền Trung . Đứa con trai bước vào lớp 10 .
Một ngày anh với vẻ mặt cau có bước vào nhà ngồi phịch xuống ghế .
- Em đưa tất cả sổ tiết kiệm cho anh
- Để làm gì ?
- Anh cần một số vốn tương đối lớn
- Nhưng …
- Lại nhưng ?
Sau
ngày hôm ấy bẵng đi một thời gian dài anh không về , chị chỉ còn cách gom góp số tiền còn lại trong sổ tiết kiệm riêng của mình để lo cho chi tiêu hàng ngày và đóng học phí cho thằng nhóc nhỏ
Cuộc đời dường như luôn thử thách con người , có đôi lúc chị cảm thấy giận mình sao quá hiền lành và phụ thuộc , nền tảng của gia đình hôm nay do cha mẹ chị để lại nhưng cứ mỗi khi cần quyết định một việc gì đó thì chị luôn răm rắp nghe theo anh như là nghe
theo một mệnh lệnh .
Có tiếng gõ cửa dồn dập , chị chạy vội lên nhà trên
- Xin lỗi, đây có phải là nhà anh NTH không ?
- Dạ ! đúng rồi .
- Chúng
tôi ở bộ phận thanh lý thuộc ngân hàng X . Hôm nay đến trao thông báo quyết định thanh lý tài sản thế chấp của ông ấy . Cảm giác như có gì đổ sập trước
mắt , chị lắp bắp :
- Thanh lý
gì ? các anh có nhầm lẫn gì không ?
Nhìn một xấp dầy cộm gồm đủ các loại giấy tờ nằm ngay ngắn trên bàn lỗ tai như lùng bùng hẵng đi không còn nghe
thấy gì nữa . Thì ra không biết
từ bao giờ anh đã mang tất cả giấy tờ nhà đất đi thế chấp và vay vốn nhưng không hề thông báo cho chị biết .
- Các anh
có thể gia hạn thời gian để tôi hỏi lại chồng tôi không ?
- Chúng
tôi chỉ có thể gia hạn cho gia
đình một tháng để tìm nơi ở mới và di dời .
Sau những ngày mệt mỏi chờ đợi , cuối cùng thì anh cũng quay về với độc chiếc ba lô trên vai và bộ mặt thất thiểu . Bằng cặp mắt dửng dưng chị chỉ buông một câu ngắn ngủn :
- Về quê !
Khu đất nhỏ
của tổ tiên và ngôi nhà ba gian được cất từ thời ông cố rất may không bị anh gán nợ vì
do chị đứng tên chủ sở hữu , từ đó đến nay được dùng để thờ phượng cúng kiến , mỗi năm chị chỉ về hai lần vào dịp giỗ , việc chăm sóc dọn dẹp nhờ cả vào một người chú không vợ con vừa mới mất ...
Ngồi giữa chiếc sân
vắng ngắt của ngôi nhà cũ , tiếng khóc không cần kìm nén bật lên từng hồi trong
cổ họng , những giọt nước mắt nóng hổi tha hồ rơi thấm ướt cả ngọn cỏ vừa được nhổ bậc nằm trên bàn tay gầy guộc bắt đầu phồng rộp lên từng mảng lớn … Chỉ thoáng chốc, tất cả tài sản ky cóp tích lũy từ nhiều năm bay sạch từ sự tham lam làm giàu của
anh .Những người được xem là bạn hùn hạp làm ăn ai nấy cố thu vén cho bằng hết những đồng tiền cuối cùng và biến mất không một lời giải thích để rồi bây giờ ngoài sự ủ rũ và uống cho say khướt mỗi ngày ra anh không biết phải làm cách nào để vực dậy .
Gánh nặng gia đình được sang tay đè lên vai chị , nỗi buồn và sự chịu đựng theo thời gian vẽ vệt chồng chéo lên khóe mắt . Đau đớn là thế - uất ức là thế nhưng chị đành chọn
cách im lặng
cam chịu không than thở dù một tiếng mỗi lần hai đứa con xa có dịp về thăm ba mẹ , sự cam chịu theo ngày tháng hằn lên đến méo xệch mỗi nụ cười cho đến lúc bọn nó rời đi .
Đứa con gái có chồng xa với đồng lương ít ỏi của cô giáo phải chăm sóc cả một gia đình gồm ông bà cha mẹ chồng và đứa con nhỏ thì chỉ cần một tiếng than của chị đủ làm nó nặng lòng . Không được !
Còn đứa con
trai đang học năm thứ hai đại học đang rất cần sự chu cấp tiền ăn tiền trọ và học phí … may mắn vẫn còn khoảng tiền bảo hiểm an sinh giáo dục được chi trả từ năm nó 18 tuổi , phải giữ lấy sự bình an cho
khối óc non nớt của nó . Không được …!
Và cứ như thế , chị cười nói nấu ăn đùa giỡn cùng các con mỗi khi chúng
về thăm . Và lặng lẽ như một chiếc bóng trong căn nhà rộng lớn mặc kệ anh ngày
một lún sâu vào những cơn say …Giận đã giận rồi nhưng dù gì thì đây cũng chỉ là
sự xui rủi của cuộc đời , chị cũng từng năm lần bảy lượt khuyên nhủ anh , nhưng
vô dụng . Cái tính gia trưởng không biết từ lúc nào đã ăn sâu vào con người anh
, tất cả tiếng nói và hành động của anh đều đúng thì cuối cùng ngoài việc im
lặng mặc kệ ra chị không còn biết mình phải làm gì …
- Cô hai ơi ! dượng hai bị té …
Có tiếng người lao xao phía đầu xóm . Chị giật mình lau vội những giọt nước mắt đang tèm lem trên gương mặt và chạy ào ra ngõ …
Nhìn con người mình đầy bùn sình đang nằm lăn co quắp trên triền đê , chị không muốn tin đây là chồng mình , người đàn ông từng có một thời khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ . Cố giữ thật bình tĩnh , chị và vài người hàng xóm dìu anh vào đến nhà . Sau khi lau chùi và thay cho anh bộ đồ sạch , chị ngồi thụp xuống bộ ván gỗ , cứ như vậy im lặng và bất động như một bức tượng …
Tiếng chuông đồng hồ reo in ỏi báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu , chị uể oải bước xuống giường bắt đầu cho những công việc được lặp đi lặp lại hàng ngày là chiên những cái bánh xèo bánh khọt để bán … hôm nào may thì kiếm được vài chục ngàn , bữa nào ế ẩm chỉ còn cách ngọt nhạt năn nỉ chị em láng giềng mua giúp hoặc đối đế nữa thì mang thay thế bữa trưa của hai người hoặc được anh mang theo làm mồi cho
những chầu nhậu …
Sau lần bị té vì say rượu này , anh đã thật sự đổ quỵ . Kết quả chẩn đoán từ các cuộc xét nghiệm của bệnh viện , anh bị ung thư phổi và cuộc sống chỉ còn tính bằng tháng …Ngôi nhà cuối cùng của tổ tiên được dỡ bán cho một quán cà phê thích sưu tầm nhà cổ để lấy thêm số tiền cho việc chạy chữa căn bệnh quái ác của anh . Chạy chữa thì chạy chữa nhưng chị biết rõ tất cả thuốc men đều không tác dụng … Những cơn ho của anh ngày một dày đặc hơn …khô rát hơn …
Thương cảnh tình bi đát , hàng xóm đã hô hào cùng nhau gom những gì có thể xài được như mảnh ván dư miếng tole cũ , chặt tre bện liếp cất lại cho anh chị một mái nhà đủ để che hờ mưa nắng .
Thằng nhóc đang học năm cuối cùng ĐH hay tin tất tả chạy ngược về , đứng sững trước sân nhìn ngôi nhà lụp xụp của gia đình buông rớt chiếc ba lô và khóc mướt :
- Mẹ cho
con nghỉ học đi kiếm việc làm phụ mẹ nhé !
- Không được ,
chỉ còn một năm nữa thôi , cố gắng lên , mẹ còn xoay sở nổi mà
- Nhưng ba
bệnh như thế này thì mẹ làm sao ?
- Không sao , căn nhà cổ của ông bà bán được khá tiền , con yên tâm tập trung vào việc học vì chỉ có học con mới có thể giúp ba mẹ và giúp cả bản thân con .
Trấn an con trai , giấu diếm đứa con gái ở xa và nhẹ nhàng chăm sóc anh . Tất cả bây giờ ngoài những việc ấy ra chỉ còn là sự chịu đựng đến tê lòng
Ngoài trời những tia sáng đầu tiên của ánh mặt trời vừa ló dạng thì bỗng nhiên lại sầm sập kéo về một đám mây đen và rồi đổ ào một cơn mưa mới … mỗi lúc mỗi nặng hạt hơn ...
Chị thừ người lơ đãng nhìn mưa , nhìn những chiếc bánh vừa được đổ bắt đầu nguội dần … lạnh dần như nỗi đau dần dà chai cứng trong chị . Lát nữa đây không biết phải lựa lời như thế nào để bán đổ bán tháo những chiếc bánh vàng nhạt kia mà lấy lại chút vốn liếng ít ỏi để mua lại ký bột rổ rau cho buổi sáng ngày mai …
Trong nhà lại vang ra tiếng ho khô rát …Tiếng ho yếu đần … yếu dần …. Cuối cùng lẫn hẵng vào tiếng rơi bì bộp của những giọt mưa …
Huỳnh Gia
Viết
xong lúc 11h ngày 02/06/2015