Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Chuyện kể từ một chuyến đi .

alt

Tôi đã từng nghe và hiểu như thế nào là " đi một ngày đàng - học một sàng khôn " - thế nào là " Cái khó bó cái khôn "... Nhưng có đôi lúc cụm từ " cơm - gạo - áo - tiền " cứ như là một sợi dây thừng vô hình nhưng chắc chắn cột chặt đôi bàn chân lại với nhau ... để rồi chính từ những mảng vụn vặt mang tên " cái khó " của đời thường đã âm thầm tự kết nối lại với nhau thành một bàn tay đầy sức mạnh lúc nào cũng nhanh hơn , ngăn cản hết thảy những đam mê - khát vọng của một con người.

Mãi cho đến hôm nay sau khi bức ra để tháp tùng một chuyến đi ngắn , tôi hiểu thêm rằng xung quanh mình vẫn còn nhiều lắm những đau đáu của nỗi lo  . Sự đau đáu ấy càng rõ nét hơn khi tôi và mọi người trong đoàn thực tế sáng tác được một nông dân địa phương mời nếm thử những trái cà na xanh vừa mới hái , để như anh nói : " biết được trái cà na chưa được muối đường nó có hương vị đặc biệt như thế nào " . Không biết cảm nhận của mọi người ra sao , riêng tôi nhận thấy một điều : " chính ở bên trong lớp vỏ màu xanh căng mơn mởn tượng trưng cho niềm tin và hy vọng của những chùm cà na đang treo lủng lẳng dọc ven kinh kia là vị chát chua buốt lưỡi của sự từng trải đã được khéo léo bao che pha trộn ... như một kiểu giả vờ ..."

-------------------------

Đúng 6 giờ sáng - tôi có mặt tại điểm hẹn để bắt đầu một chuyến hành trình được gói gọn trong một ngày nhằm bổ xung kiến thức thực tế cho những bài viết mới . Chiếc xe mười lăm chỗ ngồi rộng rãi và mát mẻ thỉnh thoảng dừng rải rác từ Hòa Thành đến Trường Đông rồi Vên Vên - Gò Dầu để đón các anh chị em nằm trong danh sách nhóm đi thực tế xã Phước Lưu thuộc huyện Trảng Bàng ...Tôi rất dở trong việc định hướng các tuyến đường nên suốt mấy giờ đồng hồ ngồi trên xe chỉ có thể lặng im ngắm nhìn khung cảnh qua khuôn kính thoát hiểm  ...

Khu dân cư bắt đầu lùi dần ... lùi dần ...

 Bây giờ hai bên đường trước tầm mắt của tôi chỉ còn lại một màu xanh ngút ngát và rợp gió của những cánh đồng bao la đang đơm trĩu những hạt lúa non ... 


Nghe tiếng còi xe xin đường , những đàn vịt nuôi đang chạy rong trên bờ đê hoảng loạn gọi nhau chao chác  . Phía xa xa trên những cánh đồng vừa mới thu hoạch còn đầy gốc rạ , từng đàn bò ung dung gặm cỏ mặc kệ mọi thứ đang xảy ra xung quanh  ...


Những chiếc máy ảnh trên xe liên tục nhá lên ... nhá lên ... tách ... tách ... Tiếc là tôi không có được cái máy ảnh nào để ghi lại khung cảnh yên bình của đồng quê kia ...

 
 Đến lối rẽ , chú tài xế giảm nhẹ tốc độ và tập trung tay lái bởi vì bắt đầu từ đây chỉ còn những con đường được bồi đắp bằng sỏi đỏ và đất sét rất dễ trượt bánh xe ...

Sau một chặng đường đất đỏ ngoằn ngoèo khá dài  , cuối cùng chúng tôi đã đến trước trụ sở khang trang của UBND xã Phước Lưu . Sự xuất hiện của đoàn thực tế đối với các anh có lẽ giống như một cơn gió mát tạt vào buổi trưa hè oi bức , chúng tôi được đón tiếp rất nồng hậu bằng những cái siết tay thân tình như những người bạn lâu ngày mới gặp . Sau màn trà nước , chúng tôi được hướng dẫn vào một phòng họp để trao đổi  lấy số liệu cho bài thu hoạch .

 Mặc dù giống như mọi người , tôi cũng chăm chú ghi ghi chép chép , nhưng với suy nghĩ của riêng tôi thì những xấp báo cáo chung chung chứa chi chít số liệu kia suy cho cùng cũng chỉ nằm trong phạm vi hình thức . Những gì tôi muốn nhìn thấy không phải là những con số chết được liệt kê thật chi tiết ...mà là những thứ khác ...

Buổi tiếp xúc diễn ra khá nhanh , sau đó theo yêu cầu của trưởng đoàn , các anh đã cử người đưa chúng tôi đến thăm những gia đình được xem là "vượt lên chính mình " . Con đường dẫn đến nhà những người nông dân ấy quả thật là rất gian nan , chú tài xế đành lắc đầu chịu thua trước độ trơn trợt của con đường đất đỏ đang thi công và yêu cầu chúng tôi phải xuống xe lội bộ thêm khoảng 2km để đến nơi nếu không muốn tất cả lăn đùng xuống ruộng ...

Nhìn con đường đỏ hoạch còn ẩm nước lỏm chỏm những viên đất sét chưa kịp lu phẳng sau trận mưa đêm trước , chúng tôi muốn chùn bước ... Nhưng rồi  " đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi ..."

 Đã đi rồi thì phải đi cho tới ...Thế là giữa trời nắng chang chang , mười mấy con người cả già lẫn trẻ giống hệt như nhóm bụi đời đang lang thang . Ai có mang theo nón hoặc dù thì đỡ khổ , còn những ai đi đầu trần thì ráng lục lọi trong túi xách cá nhân tìm bất kỳ thứ gì có thể để che nắng và ...rồng rắn  ... tiến lên ...

Tội nghiệp nhất là hai cô giáo trẻ  thích làm đẹp đang điệu đà với chiếc dù nghiêng nghiêng trong nắng lại phải lóng ngóng mãi với đôi guốc cao gót cố lê từng bước một .Tôi bất giác bật cười nói vui : 

- " Đi thực tế lần này chị sẽ không viết gì ngoài đề tài hai đôi guốc cao gót kia " ...

Được một đoạn khá xa tất cả đều thấm mệt và khát , nhìn thấy thấp thoáng một cái quán nước mía  tất cả mừng rỡ rảo bước thật nhanh ... Ai ngờ đến nơi thì ...cánh cửa nhà bị khóa chặt ( chắc là chủ nhà đang ra đồng ) , một anh trong đoàn đánh liều mở nắp chiếc thùng nước đá , may sao vẫn còn sót lại một cục tròn tròn bằng nắm tay ...Vậy là mỗi người hớp một ngụm nhỏ để lấy sức .

Ôi ! nghe thấm thía vô cùng cụm từ :" tình đồng chí " ...

Đến nơi , chúng tôi được chủ nhà đón tiếp bằng dĩa mít vườn chín mùi thơm phức và ngọt lịm . Tinh ý hơn , vợ chú chủ nhà mang vội ra mấy xấp bánh tráng kèm chén muối rang đặc sản . Thế là một phần vì đói , một phần vì món bánh tráng muối ớt kia không kém phần hấp dẫn , mọi người chia nhau cuốn lấy cuốn để ... Trong một loáng , xấp bánh tráng dầy cộm đã hết sạch ...

Bắt đầu câu chuyện , như được dịp để trải lòng chú chủ nhà và các anh BLĐ xã nói với chúng tôi hết điều này đến việc khác xung quanh những khó khăn mà người nông dân vùng đất này đang vướng phải . Rằng nếu chỉ trông nhờ vào những vụ mùa kia thì số lúa thu hoạch không bao giờ đủ để trang trải cho hàng loạt những chi tiêu của cuộc sống đời thường . Rằng đã có người do nuôi con học đại học đành mang bán đứt mấy mẫu ruộng sau đó phải tìm kế sinh nhai bằng việc đi làm thuê làm mướn . Rằng nẩy sinh ý tưởng làm kinh tế phụ bằng cách nuôi lươn thì con giống cứ nâng giá lên gấp đôi gấp ba sau mỗi lần thu hoạch trong khi giá bán ra ở chợ luôn nằm ở chiều hướng cân bằng hoặc đi xuống . Rằng trồng thuốc lá vàng nguồn thu có khá hơn một chút nhưng liệu ngày mai, ngày kia có còn nhà máy thuốc lá  nào thu mua nữa hay không ... v...v...

 Chú và các anh nói rất nhiều , như muốn trút hết những gì đang bị đè nặng trong lòng , như là chúng tôi có thể giúp được chú và mọi người mang những đau đáu lo toan kia gửi đến các cấp có thẩm quyền để từ đó có thể xoay chuyển được tất cả mọi thứ ...

 Chúng tôi lắng nghe , chúng tôi đặt câu hỏi , chúng tôi ghi chép lại tất cả ... Nhưng có một điều chúng tôi không thể nói rõ cùng chú  rằng chỉ là những con chữ abc ...kia , độ cân nặng của chúng ít nhiều vẫn còn bị hạn chế , rằng chúng tôi vẫn sẽ viết - sẽ kể ... nhưng kết quả luôn luôn là một ẩn số còn đang nằm ở phía trước ...Dù sao đi nữa , niềm hy vọng cho một ngày mai tươi sáng để vươn lên thoát nghèo vẫn là điều có thể .

Sau buổi hàn huyên ấy , chú chủ nhà ngại chúng tôi sẽ phải thêm vất vả khi lội ngược mấy km đầy sét đỏ trên con đường quay trở lại UB xã khi ngoài trời vừa dứt chập một trận mưa mới nên nhờ người đưa chúng tôi đi đường tắt bằng ...xuồng máy . Vốn không hề biết bơi và cũng chưa lần nào đi đường thủy bằng phương tiện này nên tôi hơi sợ ,cứ lần dò từng bước để ... bò xuống và sau khi biết thêm cái cảm giác rất thú vị " vừa tắm mưa rào vừa lướt băng băng trên sóng nước" ... tôi lại phải lọ mọ ...bò lên bờ .

 Do chưa quen chuyện bước lên bước xuống ghe xuồng nên suýt chút nữa tôi bị té lật nhào ngay trên mép nước nếu một người anh đi chung đoàn không kịp nắm tay để kéo lên . Hú vía ...

Sau bữa ăn trưa rất chu đáo của xã , chúng tôi đi thăm tháp cổ Bình Thạnh , giao lưu cùng các anh chị CLB thơ Bình Thạnh và ra về  . 

Chia tay ,chúng tôi mang theo về những hình ảnh thật đẹp và đáng nhớ của một chuyến đi kèm theo một lời hứa hẹn ...

Có một điều khiến tôi chú ý nhất lúc xe lăn bánh quay trở về - đó chính là nụ cười thật hiền kèm cái vẫy tay đưa tiễn đầy tin tưởng của chàng trai trẻ đang mang nặng trọng trách phải cố gắng xoay vần sao cho cuộc sống của người nông dân được sung túc hơn , ấm no hơn . Liệu với chức vị phó chủ tịch xã - anh có làm được điều ấy không ?

Tôi và hẳn có nhiều người nghĩ giống như tôi rằng : " Có thể lắm chứ ! Thời gian cộng với niềm tin lúc nào cũng sẽ ủng hộ anh "

Và một ngày mai quay trở lại , có thể những con đường đất đỏ kia sẽ được thay bằng con đường trải nhựa bằng phẳng ,những cánh đồng lúa kia sẽ xanh hơn - dầy hơn và trĩu hạt hơn ...Những quả cà na kia mặc dù không thể thay được vị chua và chát rất đặc trưng , những lớp vỏ bao quanh kia sẽ xanh hơn - căng hơn ... 

Và màu xanh của lúa , của cây , của những trái cà na xanh kia sẽ muôn đời nguyên vẹn một màu , màu của hy vọng - của niềm tin - niềm tin đất Trảng  .


Viết xong lúc 14h ngày 26/07/2013 


Huỳnh Gia

==================

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Chút lãng đãng cho Hà Nội xa ... xưa

Hôm nay đọc báo , em tình cờ nhìn thấy khung cảnh đẹp tuyệt vời của hồ Gươm Hà Nội trong những ngày cây Lộc Vừng đổ lá ...Mặt đất rực vàng như chiếc thảm len được cố tình dệt lên bởi bàn tay khéo léo của tạo hoá . Hà Nội đẹp quá ! cứ như mùa Thu lại quay về ...Bao nhiêu là người không ai hẹn ai , háo hức thi nhau chụp cho mình những bức ảnh đẹp để ghi lại khoảnh khắc lạ của mùa Xuân ...



Hồ Gươm đẹp như cảnh phim Hàn Quốc


Anh ạ !

Bây giờ đã là mùa Xuân , ở nơi ấy những hạt tuyết cuối cùng đã kịp tan hết chưa ? đêm có còn lạnh đến tê cóng nữa không ...? và hẵng là Anh đang nhớ nhà ...nhớ lắm ...

Những bức ảnh của chiều Hồ Gươm vàng lá đẹp lắm anh , giá như anh có ở đó để cùng mọi người hoà vào thiên nhiên rồi kể cho em nghe vì sao Cây Lộc Vừng lại đổ lá giữa mùa Xuân . Giá như em có ở đó để tận hưởng không khí dịu dàng của mùa xuân lạ , để ghi lại hình ảnh nên thơ đó rồi kể cho anh nghe vì sao em lại yêu Hà Nội dù nơi ấy không phải quê hương của mình .

Em đã không được trực tiếp được ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên thơ mộng ấy để có thể thả cho hồn thơ bay bổng...Nhưng anh ơi ! bây giờ khi nhìn khung cảnh đẹp như tranh ấy , em lại muốn viết một cái gì đó không phải là thơ ..

Ngoại lệ một chút thôi Anh nhé ! để cảm xúc trong em đừng lắng vội ...
Bất chợt thôi anh nhé ! để còn có thể nhớ ra rằng ...ngoài anh còn có một người rất yêu mến sắc thu ...
Anh ạ !

Bỗng dưng em lại muốn đừng bao giờ có mùa thu xen lẫn giữa bốn mùa ...Đừng bao giờ có những buổi chiều lộng gió để những bước chân phiêu bạt không còn thói quen tha thẩn trong những khu rừng thưa ngập lá và làm bạn với những câu thơ ...Không còn những chiếc lá phong đỏ thắm cứ mỗi mùa thu rơi đầy lối nhỏ anh đi ...Có khi chỉ cần như thế thôi , em có thể không bỏ mặc trí tưởng tượng của mình lang thang đến một nơi xa lắc ...Rồi cứ thế , im lặng quay về ...

Cây Lộc Vừng ở nơi em - không có , mùa thu ở nơi em  - không có , bốn mùa ở nơi em - không có , cái rét đến cắt da ở nơi em cũng không có . Rất nhiều thứ quê anh mà nơi em không có nên đôi lúc tự những mơ ước nơi em cứ hình thành và ngày một rõ nét hơn , để rồi như anh thấy đó ! em không tài nào quen được mình đã mất nhau , không tài nào quen được mình đang từng bước xa dần những yêu thương đã hình thành một ký ức . Một ký ức khó đặt tên .

Em nhớ ...


Hồ Gươm đẹp như cảnh phim Hàn Quốc


Anh ạ !

Cảm xúc bất chợt lắm anh ...nó đã vụt đến và vụt đi mất rồi ...nó đang bay lả tả như những chiếc lá Lộc vừng kia ...vàng rượm ...và những câu chữ của em cũng dần dần rời rạc ...đến ngô nghê ...
Ngoài kia đêm đang xuống dần ...trời đêm nay thật dịu ...và mát . Khác hẳn cái nóng đến cháy da ban ngày của miền đất quanh năm toàn mưa và nắng ...

Em xuống phố đây anh và sẽ thử tìm xem có chiếc lá nào bay lạc vào đây không anh nhé !
 Giả dụ như nếu có , em sẽ nhặt nó mang về ép vào trang giấy đang kín những vần thơ em ,để có khi một lúc nào đó biết đâu mình lại gặp nhau , trái đất vốn hình tròn mà , phải không ?

 Đến lúc ấy , biết đâu em sẽ mang nó tặng anh , làm kỷ niệm ...cho khoảng thời gian rất dài mà cả hai chúng mình cố học thuộc một chữ "quên ..."


Hồ Gươm đẹp như cảnh phim Hàn Quốc

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Dấu xưa ...




Tôi sẽ nhớ  ... để rồi sang tiền kiếp
Bước qua nhau - vẫn còn cớ xoay người
Đừng lúng túng tìm nơi vùi kỷ niệm
 
Đụng cỏ nào lấp được dấu xưa - Tôi ...?


Ảnh của CuuLong Phan.

( Những dòng chữ viết tay và chữ ký này là của tôi đã viết làm quà tặng anh ngày anh lên đường sang nước bạn công tác )










 Như là cơn gió thoảng ...


Như tôi đã từng kể với mọi người về cái gọi là mối tình đầu , thứ tình yêu chưa kịp định hình đã vỡ tan như bong bóng nước bởi tác động của cả nội lẫn ngoại cảnh và từ đó nó với tôi là một câu chuyện cổ tích thật đẹp rất khó quên  ...

Năm tháng trôi qua thật nhanh , ba mươi năm dài đối với tôi giống như một cơn gió mang theo đủ hương vị của nó - trong đó có cả hương vị của những câu chuyện tình yêu ...

Câu chuyện này lẽ ra tôi định giấu nhẹm cho riêng mình . Hôm nay vào fc thăm anh , bỗng nhiên nhận đc món quà từ anh , đó chính là " bút tích xưa " , thế là kỷ niệm chợt ùa về ...có một cái gì đó thôi thúc ... thế là bây giờ tôi quyết định sẽ kể tiếp cho mọi người nghe  ... về " câu chuyện thứ 2 ..." của một thời tuổi trẻ .

Ngày ấy tôi  vừa tròn hai mươi tuổi - tuổi của sự hồn nhiên trong sáng - tuổi của khát khao được khám phá và chinh phục tất cả không nề hà khó khăn hay vất vả   ... hệt như một trong những tàng cây cao thèm khát được nắng soi bóng  hoặc gió vuốt ve ...hệt như những chú chim non khao khát được xoãy cánh tung bay khắp nơi mong tìm cho được nơi bắt nguồn của những sợi nắng mong manh kia hay những giọt mưa mát lạnh buổi trưa hè kia ... Và như thế tôi cùng tuổi trẻ tôi hăm hở nắm tay nhau tung tăng những bước chân trên khắp nẻo đường đời ...

  ( Cuộc chinh phục đỉnh cao của tôi ngày ấy chưa bao giờ bị giới hạn và ràng buộc ...Nếu như đừng có một ngày cty tôi đột ngột giải thể , đó chính là điều mà tôi tiếc nhất ...)

Nhưng ...

Có một điều mà ngày ấy tôi chưa kịp hiểu hết rằng bên cạnh  niềm vui được bay cao bay xa đó ,  tôi - cuối cùng cũng chỉ là một cô bé ngây thơ mang trong lồng ngực một trái tim yếu mềm và nhạy cảm ...Yếu mềm để vô tình một ngày chợt biết thật khó quá để thản  nhiên  phớt lờ cái cảm giác rằng  thì ra mình biết nhớ ... Và nhạy cảm để hiểu rằng đó chỉ là những giây phút vu vơ nông nổi rất ngắn ngủi để rồi phải tự mình vịn lấy mình mà gượng dậy một cách thật mạnh mẽ và dứt khoát để ... quên ...

 Thật ra khó có thể gọi câu chuyện này của tôi là câu chuyện tình yêu bởi vì ở đây phảng phất một chút của sự e dè , sợ sệt và ngần ngại , hoặc cũng có thể coi đó là khoảnh khắc ngắn ngủi của sự ngộ nhận  ...hoặc cũng có thể coi đó giống như phút bồng bột nhất thời của thứ tình cảm chưa kịp định dạng ... Nhưng dù gì đi nữa với riêng tôi , nó vẫn là một chút gì đáng nhớ nhất ...đáng được nâng niu nhất để gọi bằng " kỷ niệm "

Trở lại với khoảng thời gian từ lúc tôi bắt đầu với cuộc sống mới của một người lính chiếu bóng ...

Ngày đầu tiên bước chân vào cơ quan nhận công tác mới , chúng tôi - các cô gái của đội chiếu bóng nữ được đón tiếp rất nồng hậu bằng một buổi liên hoan nho nhỏ , đặt biệt nhất là các anh chị , chàng trai được xem là " ma cũ " không hề có thái độ của " kẻ trên người trước"  , bầu không khí nhanh chóng được phủ ấm bằng những câu chào hỏi lao xao ...

Rụt rè đứng nép vào một người chị mới vừa quen , tôi đảo mắt một vòng quanh những khuôn mặt xa lạ rồi sẽ trở thành đồng nghiệp kia  ,bỗng ánh mắt tôi vô thức dừng lại hơi lâu với chiếc lúng đồng tiền được khoét sâu mỗi khi cười trên gương mặt ngăm đen và đôi mắt hơi lộ khá ấn tượng của một người ...

 Đó là Anh !

 Như tôi đã kể , tôi vốn không phải là một cô gái đẹp đúng nghĩa của nó và hơn thế nữa , trong những ngày đầu tiên bước vào ngành này tôi vẫn chưa kịp trút bỏ được lớp da đen nhẻm bởi nắng gió và đôi bàn tay thô ráp chai sần do công việc nặng nhọc sau những năm làm lụng vất vả trên rẫy nên lúc ấy có lẽ không để lại ấn tượng gì đặc biệt với mọi người ,  kể cả anh  ...

Nhận quyết định công tác xong , tôi cùng các chị em của đơn vị chiếu bóng nữ lao vào một khóa học cấp tốc về vận hành máy chiếu và thuyết minh để một tháng  sau bắt đầu cho xuất chiếu đầu tiên ra mắt đội nhân buổi khánh thành bãi hát xã Hiệp Ninh (  bây giờ là phường 4 thị Xã )

Từ môi trường mới đầy năng động này , năng khiếu bẩm sinh của tôi chỉ một thời gian ngắn đã được phát hiện để rồi từ một cô bé có vẻ ngoài rất bình thường tôi nhanh chóng trở thành một " ngôi sao " nho nhỏ của các phong trào văn nghệ trong  ngành  , hoặc vươn ra một tí - của toàn ngành văn hóa . Từ đó ngoài giờ chiếu và công tác của cơ quan ra , tôi nhận rất nhiều thơ mời tham gia các chương trình giao lưu - kết nghĩa cùng các phòng văn hóa tỉnh bạn - viết lời bạt - dẫn chương trình hoặc hát hỗ trợ cho các buổi hội thi thông tin lưu động các huyện thị  .v ..v ...Tóm lại , song song với niềm vui được là một công nhân viên nhà nước - tôi còn nhận được rất nhiều những ưu ái của ban lãnh đạo mà không dễ nhiều nhân viên được nhận  ...

Cũng trong một khoảng rất ngắn đó , 5 chị em chúng tôi - 5 cô gái từ xa lạ đã xem nhau như ruột thịt cùng chia sẻ tất cả những vui buồn xoay quanh cuộc sống đời thường ...Có những đêm sau mỗi xuất chiếu , chúng tôi kéo nhau lội bộ hàng mấy km quay ngược trở về bãi hát Hòa Thành - nơi đặt trụ sở công ty để xem ca nhạc hoặc cùng các anh chị đang sống trong khu tập thể cty đàn hát nhảy múa với nhau ...Hầu như lần nào chúng tôi cũng được các anh ( trong đó có cả anh ) đưa  rước ...và như thế vô tình tôi đã không tài nào ngăn được một chút xao động của trái tim mình .

Bây giờ tôi sẽ bắt đầu câu chuyện về Anh .

Tôi sẽ miêu tả về  anh bằng những câu chữ thật ngắn gọn : " đẹp trai - lãng tử - đào hoa - tài năng - ngang tàng và bướng bỉnh "

 Anh mồ côi từ rất nhỏ và trải qua những tháng năm khắc nghiệt nhất để giành giật với miếng cơm manh áo cho đến ngày vào ngành , sự khắc nghiệt ấy đã tôi luyện anh đến mức mạnh mẽ hẳn lên - vững chải hẳn lên và trưởng thành già dặn hẳn lên so với lứa tuổi . Sự khắc nghiệt ấy cũng đã vô tình tôi luyện anh trở thành một kẻ mang tính cách ngang tàng  bướng bỉnh và bất cần đời ...  Có lẽ chính điều này đã khiến tôi chú ý đến anh nhiều hơn những người khác  và cũng chính điều này khiến tôi luôn lúng túng và nhỏ bé hẳn mỗi khi đối diện anh .

Anh đàn hay , hát rất giỏi . Tôi cũng có chút năng khiếu về khoảng ca hát , thế rồi chính những nốt nhạc du dương kia đã bắt nhịp cầu cho chúng tôi đến gần  nhau hơn...

Hàng đêm sau buổi chiếu chúng tôi thường tụ hợp lại bên nhau đùa giỡn và ca hát ... hễ rảnh một tí là ca hát , rỗi một chút là rong chơi ...Và như thế tôi và anh vô tình bỗng trở thành một cặp đôi ăn ý trong mắt mọi người , cái cảm giác là lạ lại thêm lần nữa xâm chiếm tâm trí tôi , cô bé vừa bước vào tuổi đôi mươi khiến tôi quên bẵng chàng trai Hà Nội của ba năm trước tự lúc nào  ...

Cho đến một đêm ... hôm ấy trời rất trong ,  trăng sáng vằng vặc , sau những giây phút vui đùa , mọi người tản đi ngủ cả , trên bậc thềm khu tập thể bây giờ chỉ còn lại tôi và anh . Chúng tôi không nói gì với nhau ngoài tiếng đàn và câu hát ... âm thanh trong vắt bay cao rất cao giữa trời đêm ... Sau những giây phút thăng hoa cùng âm nhạc , chúng tôi ngồi bên nhau im lặng ...im lặng ... cứ như thế rất lâu ... Cho đến một lúc sau , bỗng anh quay sang hỏi tôi :

- " Nếu như có một người  , trong cuộc đời mình đã trót một lần lầm lỡ , ví dụ như đã buông thả tình cảm của mình theo bản năng gây ra hậu quả sai lầm đáng trách , liệu em có thể tha thứ cho anh ta để cùng anh ta xây dựng một cuộc sống mới không ? "

 Qúa bất ngờ , tôi chỉ biết lặng thinh , mặc dù tôi  hiểu được mập mờ đôi chút ...

 Thật lâu sau tôi mới lí nhí :

- " Hãy cho em suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời được không ? "

Tất cả chỉ có thế.

Ngày hôm sau không biết do đâu anh trai tôi biết được hai chúng tôi đã ngồi bên nhau gần trọn đêm như thế , thế là một bài giáo huấn được anh phân tích khá kỹ càng và nghiêm khắc : " Nào là anh ta đã làm gì , tạo ra hậu quả gì ,nghiêm trọng như thế nào ,  liệu đó có phải là phút giây nông nổi hay bản chất của một con người ...? v.. v..." và v.. v... Chính bài giáo huấn mang tính " quyền huynh thế phụ " này của anh trai đã khiến chút tình cảm vừa được nhen nhúm trong tôi bị một gáo nước lạnh tạt mạnh vào ướt đẫm .

 Tôi bây giờ thật sự hiểu rõ nội dung của câu chuyện của anh , tha thứ ư ! tôi làm sao có thể đảm bảo rằng đó chính là sự bồng bột nhất thời hay chính là bản chất thật của anh ? trong khi anh đẹp trai - đào hoa và khá hấp dẫn  còn tôi chỉ là một cô bé dù có một chút tài nhưng kém sắc ...liệu với sự cách biệt về hình thức này có phải anh chỉ xem tôi như một trò đùa ...? Tôi thật sự bấn loạn...

 Cũng cần nói thêm ngày ấy tôi thần tượng hóa chính anh trai của mình - luôn xem anh như một tấm gương sáng đáng học hỏi , nhất nhất mọi quyết định và tiếng nói của anh trai được tôi phục tùng một cách vô điều kiện

Và thế là cái bản năng nhút nhát của một cô bé vừa tròn hai mươi tuổi cộng cái lý trí của một cô gái sớm tiếp cận với rất nhiều những cam go thử thách đã kịp thời lấn át thứ tình cảm vu vơ kia , nó đã khiến lý trí tôi kịp ngăn tình cảm của mình lại , khiến kể từ ngày sau đó đôi mắt tôi không biết bao nhiêu lần cứ lần tìm đôi mắt anh để rồi sau đó lại phải tìm mọi cách để...lẫn trốn ...

 Công việc hàng ngày lúc này chính là liều thuốc duy nhất giúp tôi nhận dạng rõ nét hơn  mình cần phải làm gì  , tôi lao vào công việc một cách nhiệt tình hơn , đi chiếu nhiều hơn ... tham gia nhiều những cuộc hội thảo hơn ...tham gia các phong trào nhiều hơn ...

Có một lần đi ngang qua anh - bỗng nhiên tôi bị chặn lại bởi đôi bàn tay rắn chắc của anh , chỉ vài giây ngắn ngủi thôi nhưng nó nhất thời khiến tôi gần như đổ quỵ  :

- " Em làm gì phải tránh né ? em sợ gì ??? " .

Tôi lắp bắp không thành lời , mắt nhìn anh cầu cứu...anh có lẽ cũng hiểu được sự bấn loạn trong tôi nên bằng tính khí bất cần đời cố hữu , sau ngày hôm ấy anh chưa bao giờ nói thêm một điều hay làm thêm điều gì tương tự nữa với tôi ...Và cũng kể từ đó mặc dù vẫn cùng đàn , vẫn cùng hát , vẫn cùng vui đùa , vẫn cùng rong chơi ...Nhưng giữa chúng tôi  bắt đầu hình thành một khoảng cách vô hình  , ngày càng rộng dần ra ...

Cho đến một ngày tôi nhận tin anh đột ngột chuyển công tác về phòng tổ chức chính quyền tỉnh và một thời gian ngắn sau nhận tiếp nhiệm vụ sang Campuchia làm chuyên gia , ngày anh đi tôi không đưa tiễn nhưng đã gửi tặng anh một gói quà rất nhỏ trong đó có bài hát này .

Và anh đi ...

 Trong thời gian đó , có một lần tôi  nhận được thư mời tháp tùng đội thông tin lưu động huyện thực hiện chuyến công tác sang thành phố Phnôm pênh để thăm viếng và hát phục vụ đoàn chuyên gia , nơi anh đang  công tác , mặc dù trái tim cứ thôi thúc ... nhưng không hiểu vì sao cuối cùng tôi lại quyết định từ chối . Có lẽ lúc ấy tôi nghĩ đó chính là giải pháp tốt nhất cho sự lựa chọn của tôi cũng nên .

Và sau đó một thời gian duy trì những cánh thư qua lại ... Tôi quyết định "quên anh" để ... lấy chồng .

Ngày tôi lấy chồng , anh có về dự đám cưới , anh đã nhìn tôi kèm câu nói : " anh đã tròn bổn phận của mình  " . Đơn giản vậy thôi và sau đó lại ra đi ...
 
 Xa nhau , anh có buồn không - tôi không biết , vì tôi hiểu với những gì anh có , anh thừa sức mình chinh phục tất cả mọi thứ . Tôi cũng thế , bằng những gì tôi sở hữu tôi cũng có thể thừa sức để được nhận về nhiều hơn những gì tôi muốn . Cũng có thể do lúc ấy  tôi không đủ bản lĩnh để điều khiển tình cảm của mình - không đủ dũng cảm vượt qua tất cả những khó khăn trước mắt để dành lấy hạnh phúc cho riêng mình...Nhưng  có một điều tôi nhận biết rất rõ rằng từ để mất anh cho đến tận hôm nay , anh cứ mãi là một cái bóng luôn quẩn quanh trong những giấc mơ của tôi  ... luôn là cái ký ức khiến những câu thơ tôi mãi tuôn trào như một dòng sông không tìm được hạ nguồn ...

Xa anh , tôi bắt đầu an phận với cuộc sống mới  hạnh phúc và đầm ấm bên người chồng hiền lành chăm chỉ cùng hai đứa con ngoan ngoãn đáng yêu , nhìn chung tôi không có gì để phàn nàn tiếc nuối ngoài sự vất vả đầy khắc nghiệt của phận làm dâu , chồng tôi là một mẫu người đơn giản ôn hòa , anh luôn tôn trọng tôi - tôn trọng quá khứ của tôi và chưa một lần nào phàn nàn về nó ... Riêng tôi , từ bây giờ đã phải luôn luôn tự nhắc nhở mình rằng : " Hãy hoán chuyển thứ tình cảm chưa kịp định hình kia thành tình bạn đi ! " . Bởi vì sau này thỉnh thoảng trong những buổi họp mặt chúng tôi vẫn còn phải đối diện cùng nhau . Cho dù là vậy nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp anh tôi vẫn loáng thoáng nghe dường như có một cái gì đó rất vô hình cứ nhoi nhói lên , rất lạ ...

 Ba mươi năm rồi , bây giờ mỗi người một cuộc sống riêng , tôi vẫn luôn nguyện cầu cuộc đời  mang hạnh phúc đến cho anh , dù hiện tại chưa được như ý muốn . 

Ba mươi năm rồi , tuổi trẻ cũng đã đi qua rất lâu ... nhưng với tôi kỷ niệm bao giờ cũng là kỷ niệm , tôi luôn trân trọng nó ...Anh cũng thế , phải không ?

............................................

Bài thơ này tôi sẽ dành tặng cho anh  -  Cho "bút tích" của " ngày xưa - tôi " mà không biết vô tình hay cố ý đã được anh giữ gìn cẩn thận suốt ba mươi năm nay.

 Cảm ơn anh - Người đã từng có một thời " đánh gục" trái tim tôi .

======================================


Dấu xưa ...



Xin giữ lấy giọt nắng mai - chườm ấm
Lối tương lai dường lạnh nửa môi cười
Ngại ngần chi đôi mắt dò khoảng cách
Chút dịu dàng sót lại - vẫn hồng tươi
 
Từ xa vắng ... Người đi - Người ở lại
Cung đàn buồn - ai thả nốt thăng ... rơi ?
Xin giữ hộ chút tình ngây thơ ấy
Mượn hồn nhiên che chắn vạn rối bời

Xin giữ lại chút hương thầm bướng bỉnh
Trách mà chi ngọn gió cợt mây chiều
 Chừng lưu dấu  ngày xưa bằng bút tích
Vết mực mờ vẫn thắm đậm lời yêu

Tôi sẽ nhặt giúp người dăm mảnh vỡ
Qủa tim khô ai ném giữa đường trần
Coi như trả cho nhau lần mắc nợ
Cốc rượu nồng - giây phút ấy phân vân

Tôi sẽ nhớ  ... để rồi sang tiền kiếp
Bước qua nhau - vẫn còn cớ xoay người
Đừng lúng túng tìm nơi vùi kỷ niệm
Đụng cỏ nào lấp được dấu xưa - Tôi ...?


Huỳnh Gia


04/07/2013

 ( Cho  N  . Cho một thoáng bâng quơ xao động giờ đã rất xa ...)