Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

Thư gửi mùa Xuân 28





" Ba nó " thương yêu  !  

Lần đầu tiên sau mấy chục năm chung thân , hôm nay tự nhiên "Mẹ nó" lại muốn viết thư ...Chắc là " Ba nó" có chút ngạc nhiên nhưng bên cạnh đó sẽ rất vui cho mà xem .  

 Thấm thoát mà đã 27 năm rồi kể từ ngày hai con người xa lạ bỗng chốc hóa thân quen rồi "Ba nó" nhỉ !  

 Nhớ ngày xưa ấy ," Mẹ nó " vốn là một cô gái 25 tuổi rất năng động và có một chút tài năng . Không đẹp gái nhưng có một chút kiêu kỳ ... Kiêu kỳ không phải vì " Mẹ nó ' con nhà quyền thế gì, kiêu kỳ đơn giản vì xung quanh " Mẹ nó " có rất nhiều " ong - bướm" lượn lờ . Đương nhiên rồi , vì lẽ đó cũng nên để cho " Mẹ nó " mặc nhiên sử dụng cái quyền quan sát - so sánh - chọn lựa và kỹ tính một chút phải không nhỉ ?  

Thế rồi một ngày không đẹp trời là mấy , " Ba nó " xuất hiện trong văn phòng công ty - nơi " Mẹ nó" đang công tác .  Nghe nói do không phục vị thủ trưởng cục TK bảo thủ và cứng nhắc  , "Ba nó" bỏ phắt không cần chờ nhận quyết định biên chế chính thức sau 18 tháng thử việc mà chuyển công tác về cty CB để làm lại từ đầu . Ngẫm "Ba nó"cũng ngang ngạnh thiệt đó .  

 Thật lòng mà nói thoạt đầu " Mẹ nó "  không có ấn tượng gì mấy về chàng lính mới mang vẻ mặt khắc khổ và đen đúa này , bởi nhìn bao quát  "Ba nó " sao mà lôi thôi - lếch thếch với chiếc sơ mi trắng bèo nhèo ngã màu và chiếc quần tây  xanh rêu được một cô thợ may nào đó đắp vào mông hai chiếc " tivi" bằng hai miếng vải đen rất mất thẩm mỹ ...  

" Ba nó" được phân công tác CN máy chiếu của đơn vị bãi hát .  

Suốt một thời gian tương đối dài sau đó , mỗi lần đụng mặt trên văn phòng , " Mẹ nó " cũng chỉ gật đầu chào cười nhẹ bằng phép xã giao tối thiểu và trao đổi những vấn đề có liên quan đến chuyên môn ... Rồi thôi .  

Cho đến một ngày ...  

Sắp sửa đến tuần lễ phim , Cty biệt phái " Mẹ nó" lên kế hoạch tiếp đón đoàn làm phim từ thành phố HCM ... Nào tổ chức gặp mặt cộng tác viên điện ảnh , nào lên lịch chiếu cho các đơn vị  , nào lên chương trình giao lưu , nào đặt tiệc chiêu đãi v..v... và  v...v  . Bởi vì " Mẹ nó " lúc đó là cán bộ tuyên truyền của Cty nên những việc đó chính là một mảng của công tác chuyên môn không có người phụ trợ .   

Công việc dồn ứ đến nỗi ngoài 8 giờ hành chính , " Mẹ nó " phải làm thêm buổi tuối cho kịp ... Thế là suốt một tuần lễ , " Mẹ nó " cứ gõ lộc cộc trên chiếc máy đánh chữ ( thời đó làm gì có vi tính ) xong rồi lại gạch gạch - viết viết - xóa xóa ... không thể để bị chi phối dù phía bên ngoài bãi hát cách văn phòng Cty chỉ vài trăm bước , đêm nào phim cũng chiếu ầm ào , lao nhao ...  

 Cho đến ngày cuối cùng sau khi đã hoàn tất mọi chuyện ( Lúc này đã vãng phim , khán giả về hết cả rồi ) " Mẹ nó " mới thở phào nhẹ nhỏm lững thững bước ra ngoài bãi hát để hóng chút gió và duỗi tay chân cho bớt mỏi trước khi ra về . Vừa bước ra bậc thềm văn phòng , " Mẹ nó " nghe loáng thoáng có tiếng đàn và tiếng kèn hòa quyện  ...   

- Ủa ! ai đang hợp tấu với nhau vậy ta ? ( "Mẹ nó" tự hỏi rồi bước nhanh đến xem là ai ...)  

À ! thì ra ...  

"Mẹ nó" ngớ người ra ngạc nhiên thán phục . Trên  hàng băng ghế được ghép lại bằng những tấm vỉ sắt dành cho khán giả ngồi coi phim , chàng lính mới đầu quân  tay thì ôm đàn guitar - miệng thì ngậm cây kèn Harmonica , đang một mình hòa tấu bài Romeo & Juliet - khúc nhạc ngoại mà " Mẹ nó " rất yêu thích . Thấy " Mẹ nó " tới gần , " Ba nó " ngừng lại tháo kèn ra và ngượng nghịu mỉm cười , cái mỉm cười thật có duyên ( Mãi sau này " Mẹ nó " mới thú nhận với "Ba nó"rằng chính cái nụ cười mỉm mỉm này đã " đánh gục" "Mẹ nó " ngay lúc ấy ...)  

Bắt đầu từ ngày hôm đó , có một cô gái tuổi 25 thỉnh thoảng thường hay tìm cớ để dành lại một ít công việc đang làm của 8 giờ hành chính cho buổi tối,  mà không biết vì lẽ  gì  ...   

Và cũng từ ngày hôm đó , giữa khoảng thời gian của 8 giờ hành chính , cái nụ cười mỉm mỉm  lướt qua khung cửa sổ của bộ phận tuyên truyền dường như đều đặn hơn , bớt dè dặt hơn một chút … 

Cho đến một buổi sáng của mùa xuân , trên khung cửa sổ của bộ phận tuyên truyền ấy xuất hiện một lá thư ...  

" Mẹ nó " trước đó cũng từng có mối tình đầu ghi dấu và một vài mối tình lưng lửng …Nhưng tất cả đều đã trở thành kỷ niệm .  

 " Ba nó " tội nghiệp hơn , yêu đơn phương cô bạn học chung trường để rồi từ đó không dám yêu ai nữa cả bởi tự ti .   

Nghèo thôi mà ! “Mẹ nó” không hề quan tâm đến điều đó ..  

Thế là một lá thư hồi âm ...  

Những buổi hẹn hò của " Ba nó"  và  "Mẹ nó " thường là những ly yaourt đá hoặc những tô cháo khuya bình dân ... Không hơn nữa .  

”Mẹ nó” còn nhớ hồi đó gia tài duy nhất của "Ba nó" chỉ có một chiếc xe cà tàng cọc cạch , vậy mà cứ sau buổi chiếu "Ba nó" lại đạp lạch cạch xuống nhà "Mẹ nó" cho dù chỉ được chừng  mười - mười lăm phút ngắn ngủi để khi thì vài trái chôm chôm , lúc thì miếng bánh ngọt hoặc quả ổi ...trái quít  kèm theo vài ba câu ngắn ngủi rồi lại quày quả đạp lọc cọc quay trở về khu tập thể cơ quan , cứ đều đặn hàng ngày như thế  …. “Mẹ nó” còn nhớ có lần “Mẹ nó” bị bệnh phải xin nghỉ phép , tối đó trời mưa rất lớn ngỡ rằng mưa như thế chắc "Ba nó" sẽ không đến , nào ngờ  ... "Ba nó" gõ cửa chỉ để trao cho Ngoại chiếc bọc nilon đựng chục trứng gà kèm lời thăm hỏi rồi cứ như thế dầm mưa quay trở về ...  

 Ngoại vốn là người rất tình cảm , nhìn thấy Ba nó thiệt tình và hiền hậu như thế nên Ngoại rất thương  .  

 Ngoại bảo "Ba nó" : " Hai đứa lớn cả rồi , bước tới đi tao gã "  

Ngoại biết "Ba nó" nghèo , Ngoại cũng lo "Ba nó" nghèo - " Mẹ nó" sẽ khổ . Nhưng Ngoại không sợ gã "Mẹ nó" cho người nghèo vì Ngoại thường hay nói :  
" Nghèo không phải là một cái tội " 
.............................. 

Mua con heo đang nuôi của người chị họ , mướn thợ xẻ thịt móc hàm một nửa còn một nửa để nấu tiệc . Vậy là đám cưới "Ba nó" và "Mẹ nó" cũng có chục mâm cỗ đãi bà con và bạn bè đến chung vui , nhưng bởi vì "Ba nó" nghèo nên Ngoại chế lễ rước dâu 
Sau ngày cưới , "Ba nó" và "Mẹ nó" dọn vào khu tập thể cơ quan để sống tự lập . Cân đối xong số tiền vay mượn từ con heo người chị , số còn nợ lại là khoản ứng lương cơ quan sẽ được trả dần từ tháng kế tiếp bằng một phần lương  , phần lương thứ 2 cty cho lĩnh để trang trải chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày  
Lương thời bao cấp thì làm gì mà đủ để ăn sung mặc sướng . Phần lương còn lại của một người tằn tiện dữ lắm cũng chỉ đủ để mua gạo - gia vị cùng chai nước tương . Hàng ngày sau giờ làm việc ,"Mẹ nó" chỉ còn cách lần qua bãi hát xin mớ rau lang người chị làm cùng cơ quan trồng để nuôi heo mà mang về luộc ...  Chị ấy bảo :
   Mày được ưu tiên dành phần ngắt đọt , chừa lại thân cho mấy chú ỉn của Tau ... ( sau bao nhiêu năm đến lần gặp lại chị , kỷ niệm này " Mẹ nó" mang nhắc lại đã khiến chị rơi nước mắt ) 

Bữa ăn hàng ngày của hai vợ chồng trẻ sau hôn nhân cứ lặp đi lặp lại hàng mấy tháng trời như thế .  

Thời gian trôi qua ...lần lượt hai đứa con một gái - một trai chào đời trong hoàn cảnh thiếu thốn . Nhưng túp lều tranh ( chính xác là thế ) nằm trong khu tập thể cơ quan luôn rộn rã tiếng cười , tiếng ê a học bài của lũ trẻ  ... 

 Hạnh phúc đơn giản nhưng ngọt ngào kéo dài thêm được vài năm nữa thì một biến động tương đối lớn đã khiến cuộc đời "Ba nó" và "Mẹ nó" rẽ ngoặc sang hướng khác ...  

Cty chiếu bóng nơi “Ba nó"  và "Mẹ nó” cùng công tác đột ngột tuyên bố giải thể sau một thời gian  ngắn sát nhập ba Cty lại với nhau và thua lỗ . 
   Là công ty thuộc ngành văn hóa có thu ,  thu nhập chính của nhân viên là tiền bán vé sau cân đối thu chi và nộp ngân sách . Nhưng lúc bấy giờ , làn sóng video ập đến rất nhanh , lấn lướt dần  mảng phim nhựa. Nhà nào cũng ráng dành dụm  sắm cho mình đầu máy video . Băng đĩa thì đủ các thể loại phim được chất đầy ngoài các cửa hàng , họ cạnh tranh nhau mà giảm giá để cho thuê . Người ta thuê băng dĩa về để cả nhà cùng coi . Vậy là cái thú chiều chiều đi mua vé coi phim chiếu bóng dần dần biến mất , phim nhựa ế ẩm đến mức mỗi tối chỉ bán được chừng vài chục vé ...thì chuyện giải thể cty là chuyện tất yếu mà thôi  .  

10 năm công tác của “Mẹ nó” và 3 năm công tác của "Ba nó" được nhà nước quy đổi trả một lần bằng mấy trăm ngàn chế độ nghỉ việc 
 Ra khỏi cơ quan bắt đầu cuộc sống mới với nỗi lo không nghề nghiệp đã khiến một thời gian hơn 10 năm sau đó "Ba nó"  và "Mẹ nó" phải vất vả thăng trầm đến gần như kiệt sức với đủ các loại nghề ... Phải chuyển nhà năm bảy lần từ thị trấn lùi dần về nông thôn để có thể dôi ra một nửa giá trị căn nhà được xây dựng bằng mồ hôi nước mắt mà trang trải cho việc học của hai đứa con ...  

Nghèo đi đôi với khổ    

Nếu mang hai chữ nghèo khổ này đi phân tích cặn kẽ ra chắc là rất nhiều thứ để kể " Ba nó " nhỉ !  Nhưng mà cuối cùng thì "Ba nó " và "Mẹ nó" đã vượt qua được phải không ? Chính bằng sự kiên trì vượt gian khó , chính bằng sự tin tưởng ,yêu thương , nhường nhịn và chia ngọt xẻ bùi với nhau .  

Từ hai bàn tay trắng cùng thắt lưng buộc bụng để ngoi lên .Từ năm lần bảy lượt cùng nhau vượt những ngọn sóng cao của giông bão ...  
 Cho đến mùa xuân năm nay , tất cả cũng được coi là tạm ổn rồi " Ba nó" hén !  

"Ba nó" thương yêu !  

Thì ra hạnh phúc không phải là nhà lầu xe hơi hay ruộng đất cò bay thẳng cánh . Hạnh phúc chính là mỗi sáng - mỗi chiều hoặc mỗi tối , căn nhà  nhỏ tềnh toàng không đầy đủ tiện nghi của hai chúng mình luôn rộn rã tiếng cười vui  

Hạnh phúc cũng không phải là chiều mỗi tuần cùng nhau đi cà phê , hoặc mỗi tháng cùng nhau đi du lịch dã ngoại .   

Hạnh phúc chính là mỗi tối “Mẹ nó” sau khi xong việc , tựa cửa lắng tai nghe tiếng xe của “Ba nó” rõ dần ...   

Hạnh phúc hơn nữa chính là hai đứa con ngoan ngoãn biết vâng lời Ba mẹ và rất chăm chỉ học hành . Chính là ("Mẹ nó" biết "Ba nó" chắc chắn cùng ý nghĩ) " Gầy dựng cho hai đứa con ngoan một tương lai tương đối sáng sủa hơn một chút để chúng nó đừng bị khổ như Ba Mẹ nó ngày xưa “ 

Hạnh phúc chính  là "Ba nó"  và  "Mẹ nó" luôn thật nhiều sức khỏe để chứng kiến cảnh những đứa cháu nội- ngoại tung tăng đùa giỡn chung quanh mình .  

Hạnh phúc” chỉ cần đơn giản như thế , không ở đâu xa . Phải không “Ba nó” !  

Còn một thứ hạnh phúc nữa mà "Mẹ nó" biết mình cần phải rất khéo léo để dung hòa , đó chính là niềm đam mê thơ ca của riêng mình , "Mẹ nó" viết không phải vì háo danh hám lợi mà là viết để cảm thấy vui vì biết rằng ít ra ở lứa tuổi cận chiều của cuộc đời , " Mẹ nó" vẫn còn có ích . Một khi hòa mình vào nhịp sống chung của thơ ca " Mẹ nó" làm sao tránh được những giây phút gặp gỡ giao lưu cà phê cà pháo hay họp hội  hoặc thi thoảng đi du lịch thực tế ... với bạn bè cùng chung đam mê ."Mẹ nó" tuyệt đối không bao giờ để tư tưởng mình bị chi phối đến méo mó lệch lạc đâu - tuyệt đối . "Ba nó" nhất định phải hiểu – tin tưởng và ủng hộ tinh thần "Mẹ nó"  nhé ! 
Đôi khi nhìn lại quãng thời gian đã đi qua  , "Mẹ nó" cảm thấy rất tự hào để có thể thừa nhận với tất cả rằng " Hai đứa chúng mình quả thật rất kiên cường - rất giỏi "    

Ngoài kia con gió bấc vẫn còn mê chơi lẩn quẩn như còn tiếc nuối chút đông , nhưng khoảng không gian riêng của chúng mình quả thật là ấm áp . Có phải không "Ba nó" ?  

" Ba nó" thương yêu ơi !
  

- Mùa Xuân thứ 28 của riêng mình sắp sửa đến gần rồi đó ...  

.....................

Huỳnh Gia   


Viết xong lúc 21h40 ngày 04/01/2015