Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Nhật ký những chuyến đi - Trang thứ 2 An Giang Châu Đốc





Nhận quyết định là thành viên chính thức của hội VHNT tỉnh từ những ngày đầu năm 2013 , tính đến hôm nay tôi chỉ được xem là một lính mới với cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình có cơ hội được tháp tùng với những cây bút đã từng góp rất nhiều công sức cho tập thể lớn mang tên" Hội VH "mà mọi người thường trân trọng đặt cho một cụm từ thật hoa mỹ " Cây Đa - Cây Đề " thế cho nên trừ chuyến duy nhất gói gọn trong phạm vi một ngày về xã Phước Lưu huyện Trảng Bàng sau khi kết thúc lớp học bồi dưỡng kỹ năng viết tôi chưa lần nào được ghi tên trong danh sách đội ngũ đi thực tế sáng tác trong hoặc ngoài tỉnh

Có lẽ trong cuộc sống đời thường , ngoài tài năng ra thì yếu tố may mắn luôn luôn đóng một vai trò rất quan trọng . Thường thì tôi chỉ tin vào những gì thực tế nhất mình đã và đang làm được ,luôn bằng lòng với những thứ mình có được , "may mắn" theo tôi nó chỉ là một cụm từ rất nhỏ không đáng lưu ý. Mãi cho đến hôm nay khi được góp mặt cùng các anh chị em của phân hội văn học trong chuyến thực tế sáng tác xuôi về miền Tây sông nước cụ thể là tỉnh An Giang - Châu Đốc , cụm từ nhỏ " may mắn" đã khiến tôi bắt đầu chú ý và cảm nhận rõ nét hơn . Tôi trân quý và cảm ơn nó - sự may mắn đầy bất ngờ này

Nguyên nhân cụ thể chính là : " chuyến thực tế dành riêng cho phân hội VH đợt này chỉ ghi tên 15 thành viên được xem là những người nồng cốt " . Sau một lúc e dè đắn đo ,tôi ngỏ lời đăng ký nhưng không hy vọng lắm mình được đồng thuận ,bởi danh sách đã được BLĐ hội chốt duyệt từ rất nhiều ngày trước . Chính là sự " may mắn" khi đến giờ chót có một thành viên vì lý do công việc không thể tham gia nên chiếc vé vớt cuối cùng mới được trao cho tôi với tư cách khách mời .

Đúng kế hoạch của lịch trình bắt đầu khởi hành từ ngày 13/7/2014 , một phần vì thấp thỏm lo ngại , nôn nao và một phần không muốn gây phiền hà cho tập thể nên khi kim đồng hồ vừa điểm mốc 5 giờ sáng tôi đã chỉnh tề hành lý , có mặt tại nhà anh trưởng đoàn chờ các anh chị cùng đi .

Ngày 13/07/2014

Đến hẹn lại lên

6giờ sáng - chiếc xe khách 15 chỗ ngồi chở anh cả phân hội trưởng La Ngạc Thụy - cây bút tình thơ hàng lão làng Vũ Miên Thảo - nữ tác giả trẻ của những bài cổ nhạc da diết Hồng Ngự đã đến điểm hẹn ấn định . Riêng chú Vũ Thiện Khái - tác giả những câu truyện ngắn lay động tình người từ Tân Châu và nhà thơ Lê Minh Tâm đã có mặt tại nhà anh đoàn trưởng Nguyễn văn Tài từ chiều hôm trước . Nhà văn - nhà báo Nguyễn Khắc Luân cũng kịp thời có mặt ngay trước thời điểm xe chuẩn bị lăn bánh .

Sau ly cà phê sáng rất nhanh và gọn , xe tiếp tục lăn bánh xuôi hướng Trường Đông đón nhà văn trẻ Phùng Thị Tuyết Anh rồi men theo con đường Thiên Thọ Lộ đã được tu sửa trải nhựa rộng thoáng rẽ ngoặc ra quốc lộ thẳng tiến đến Gò Dầu - Trảng Bàng rước thêm nhà thơ trẻ Trần Nhã My , các anh chị Nguyễn Xuân Khanh , Lê văn Thật , Nguyễn Thanh Nhàn , Trọng Tranh - hội viên trực thuộc nhóm thơ Bình Thạnh - Nhắc đến các anh chị hội viên thuộc nhóm thơ Bình Thành cũng cần nói thêm một chút  ngoài chị Xuân Khanh từng có mặt ở trại sáng tác Nha Trang năm vừa qua , các anh còn lại cũng giống như tôi lần đầu tiên có mặt trên chuyến đi rất ý nghĩa và bổ ích này nên tôi nghĩ rằng tâm trạng của các anh chắc cũng hồi hộp giống tôi ...

Chuyến thực tế lần này theo cảm nhận của cá nhân tôi không đặt nặng tính khuôn khổ của hình thức bởi quỹ thời gian của chuyến đi rất ngắn gói gọn trong ba ngày , điểm nhấn của chuyến thực tế là buổi giao lưu 5 giờ chiều ngày 14/07/2014 cùng các anh chị em VNS thuộc hội VHNT thành phố Châu Đốc ,toàn bộ quỹ thời gian còn lại đoàn sẽ tổ chức sinh hoạt tự do nhưng cần thiết vẫn phải tuân thủ theo lịch trình , có lẽ vì vậy nên chuyến xe cứ thế mà thong thả lăn bánh , được phép tấp vào một quán cà phê nho nhỏ thuộc địa phận tỉnh Long An để anh chị em chúng tôi có cơ hội ngắm kỹ hơn phong cảnh tuyệt đẹp hữu tình của các khu vực miền Tây sông nước ...

12g trưa , đoàn chúng tôi dừng chân nghỉ ngơi và cơm trưa tại quán ăn Tám Ri thuộc Cái Bè -Tiền Giang .Bữa cơm đơn giản với ba chiếc lẫu cá Ba Sa và om cá lóc kho mặn kèm rau luộc đầu tiên không ngờ đã ngốn trọn tiêu chuẩn kinh phí của một ngày khiến không riêng trưởng phó đoàn mà cả chúng tôi cũng bị lây lan cảm giác lo ngại .Nhưng rồi " không nên để không khí bị chùng xuống " vì những việc tạm gọi gọi là cỏn con ấy ..." chúng tôi lại hăm hở ổn định tư tưởng bước lên xe cho chặng đường tiếp theo ...

Bên lề một chút nhé !chỉ cần hòa nhập vài giờ cùng mọi người , tôi có thể nói rằng thật sai lầm nếu có một ai đó nghĩ rằng đã là những ông già bà lão ngấp nghé hàng U50 -U60- U70 đương nhiên bắt buộc phải giữ cho mình cái phong cách đạo mạo chuẩn mực ... . Không hề gì ! đơn giản bởi vì ở chính không gian này - thời điểm này chúng tôi trở nên hồn nhiên , vô tư đến lạ ... như được quay trở lại mấy mươi năm trước ... để là những con người biết cười biết khóc bằng một trái tim chân thật nhất , trẻ trung nhất và bản năng nhất . Chính những tiếng cười râm ran vang lên từng giây giờ từng khắc này đã góp phần xóa dần cảm giác mệt mỏi khi phải ngồi một khoảng thời gian dài trong chuyến đi .

Tôi vốn rất giỏi khi ngồi xe nên không có gì để nói nhưng trên hai chiếc ghế hai bên tôi lại là hai cô gái trẻ bị căn bệnh " buồn nôn", trước khi lên xe đã phải uống những viên thuốc "trấn áp" mà tác dụng phụ sẽ là những cơn buồn ngủ ... Thế nhưng , chính những câu chuyện tiếu lâm - những tiếng cười vô tư sảng khoái đã vô tình hô biến thành một " liều thuốc cười" hữu hiệu nhất đánh thức mọi người xuyên suốt chuyến đi .

13g ngày 13/07/2014

Xe lăn nhanh đến chân cầu Mỹ Thuận - chiếc cầu rất đẹp thuộc tỉnh Vĩnh Long , là một trong những chiếc cầu đầu tiên đánh dấu sự phát triển của ngành giao thông Việt Nam , tôi cố căng mắt ra ngắm thật kỹ, lưu giữ thật kỹ hình ảnh những sợi dây cáp khổng lồ được bố trí cố định xòe ra thành hai chiếc quạt rất đẹp ,hình ảnh này khiến tôi liên tưởng đến hai chiếc quạt khổng lồ được đan bằng lá Mặt Cật - loại lá cây chỉ mọc ở miền Tây và đương nhiên nhiệm vụ chính của " hai chiếc quạt " khổng lồ này không phải là quạt mát những chuyến xe qua lại mà là để chằng giữ thật chắc chắn những nhịp cầu được xây dựng rất kiên cố ,qui mô .

Qua khỏi cầu Mỹ Thuận , xe chạy thêm một chặng nữa là đến chiếc cầu lớn thứ hai của miền Tây - cầu Cần thơ , lần đầu tiên tôi tận mắt chiêm ngưỡng vẻ uy nghi của cây cầu dây văng từng được xây dựng không chỉ bằng bê tông cốt thép mà có cả máu và nước mắt của những con người hiền lành chân chất của cả ba miền đất nước Việt Nam Tôi .

Chiếc cầu Cần thơ được mệnh danh là " chiếc cầu lớn nhất và đẹp nhất Đông Nam Á " nối liền hai bờ sông Hậu với nguồn kinh phí hổ trợ lên đến 5 ngàn tỷ đồng . Khi xe lăn bánh ngang qua cầu , tôi nghe dường có một cảm giác gì đó mơ hồ thoáng qua rờn rợn ... thứ cảm giác hơi nghèn nghẹn ,ray rức xen lẫn nỗi xúc động rưng rưng rất khó tả ...

Xin một phút mặc niệm thật lặng thầm để cảm ơn đời - Cảm ơn người - Cảm ơn những hy sinh lẽ ra không nên có cho sự hoàn thiện công trình mang tầm cỡ thế giới này . Ở nơi xa xôi ấy , xin tất cả hãy nhận lấy từ trái tim tôi lời cầu nguyện an nhiên - siêu thoát .

Nhìn giòng nước Hậu giang đang chảy lặng lờ không gợn sóng mang theo những đám lục bình xanh mởn đơm chi chít những chùm hoa tím nhạt hồn nhiên trôi ...trôi ... dạt ...dạt ... như muốn phiêu du lang bạt khắp nơi kia , tôi trộm nghĩ có lẽ lời cầu nguyện của tôi hôm nay cùng lời cầu nguyện của những người ở lại trong thời khắc  ấy đã được chấp nhận , thế nên dù mang nặng sự đau buồn vì mất mát , chiếc cầu cũng chính là niềm hãnh diện của người dân Cần Thơ , nó đã góp phần tôn vinh một vẻ đẹp thiên nhiên rất đặc trưng của xứ sởTây Đô hiền lành hiếu khách

Tất cả đã hòa quyện vào nhau thật hài hòa tạo ra một khung cảnh bình yên và nên thơ mang âm hưởng câu hò mái chèo mái đẩy mà tôi từng được nghe qua :

Hò ơ ...!
Cần Thơ gạo trắng nước trong
ai đi đến đó lòng không muốn về ...

Ngoài hai chiếc cầu mang tính quy mô gây ấn tượng đẹp này ra , Tôi trông thấy còn rất nhiều những chiếc cầu khác mà tôi không tài nào đếm xuể , nào Cái Răng - Cái Tắc - Cái Vòm .v.v...cái tên nào cũng chân chất đến dễ thương ...cái tên nào cũng đáng yêu đến lạ . Cũng có những chiếc không được đặt tên nhưng không vì thế mà nhận về mình sự kém khuyết bởi tất cả đều được xây dựng bằng một loại vật liệu duy nhất " Bê tông cốt thép " . Có lẽ chỉ cần một khoảng thời gian thật ngắn nữa thôi , những chiếc xuồng ba lá - những chiếc độc mộc mỏng manh hay những chiếc cầu khỉ chấp nối bằng những thân tre ...chắc chắn chỉ còn là hình ảnh hoặc hiện vật được lưu trử trong khuôn viên những nhà bảo tàng lịch sử .

Tôi vẫn biết trong công cuộc đổi mới và phát triển của đất nước , đó là đều tất yếu phải xảy ra , nhưng không hiểu sao trong lòng cảm thấy có một chút tiếc nuối rất nhẹ thoáng qua . Rồi đây biết nghe ở đâu tiếng hò khoan nhặt , tìm ở đâu tiếng khua lao xao của những mái chèo len lõi trong từng nhánh nhỏ sông Hậu - sông Tiền ? Tìm sao ra chiếc cầu khỉ lắt lẻo đong đưa ? ... Để thi ca có cớ vịn vào đó mà cho ra đời những tác phẩm đậm nét mộc mạc chân quê ?

14giờ 30 ,kết thúc nửa chặng đường , đoàn dừng chân tạm nghỉ . Khách sạn Việt Phúc - trạm nghỉ chân đầu tiên của đoàn rất sạch đẹp .Cung cách phục vụ của các em tiếp tân cùng chiếc bảng giá được công khai đặt ở vị trí dễ quan sát nhất càng phản ánh rõ nét hơn nữa sự chân chất và hiếu khách của người con xứ Tây Đô .

Thật tuyệt ...! ( Tôi cảm thấy thích thú với phát hiện nho nhỏ này của mình )

7 giờ tối , mưa bắt đầu nhỏ giọt ...lâm râm ...
Như đã nói " khó khăn lắm mới có được những ngày đặc biệt " như thế này nên hầu như tất cả mọi người trong đoàn đều rất sẵn sàng cho những giây phút được cùng lang thang khắp nơi , cho dù cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt vẫn khó cản trở chuyện dạo quanh khu chợ đêm để mua sắm những món hàng đẹp - đa dạng nhưng giá cả rất phải chăng , hay đảo một vòng công viên bến Ninh Kiều để ngắm chiếc du thuyền đẹp đến lung linh đang lượn lờ soi dáng hình kiêu sa trên mặt nước ...

Nhưng rồi thì cơn mưa giữa mùa ương ngạnh đã không biết cách chìu lòng du khách nên mỗi lúc thêm tầm tã , chúng tôi đành quay về khách sạn sau một tiếng đồng hồ gói gọn cho buổi dạo chơi này . Bởi nắm bắt thời cơ từng giây , từng phút , các anh chị em trong đoàn cũng đã kịp ghi lại thật nhanh hình ảnh trước khi tạm chia tay bến Ninh Kiều xinh đẹp , kết thúc một nửa chuyến đi ...

Ngày 14/07/2014

Lịch trình bắt đầu của một ngày tiếp theo là hòa vào không khí mua bán tấp nập của khu chợ trên sông nổi tiếng từ rất lâu đã mặc nhiên trở thành điểm du lịch mà không đoàn du lịch nào khi đến miền Tây muốn bỏ qua nó , đó chính là khu chợ nổi Cái Răng . Khu chợ tự nhiên " mọc" lênh đênh trên sông nước .

Cái khung cảnh nhộn nhịp của khu chợ nổi này từng được một nhà báo nào đó miêu tả bằng những động từ rất sinh động như : "Tiếng máy nổ ầm ì , tiếng chèo khua nước , tiếng sóng vỗ oàm oạp vào mạn thuyền cùng tiếng cười nói rôm rả của người mua kẻ bán ... Tất cả đã tạo nên cảnh sầm uất của chợ nổi Cái Răng, Cần Thơ" ...

Đoàn của chúng tôi không có cơ hội cảm thụ nó bởi vì từ 4-5 giờ sáng mưa lại đổ như trút nước , do quá nôn nao nên cả đoàn chỉ còn cách duy nhất là lên xe nhờ em tài xế chở vòng vèo men theo bờ để tất cả mọi người có thể ngắm chợ từ bên trong khuôn kiếng thoát hiểm của xe , cũng bởi vì trời mưa nên chúng tôi chỉ còn cách nhìn từ xa những chiếc ghe hàng đang neo bến im lìm trong khung cảnh mờ đục của màn mưa , tôi rướn mắt kiếm tìm những cây bẹo treo hoa quả hàng hóa , cố hình dung ra tiếng sóng - tiếng cười nói râm ran ...Buồn hiu vì không được ngắm nhìn những cái cây treo bẹo , không được thưởng thức ly cà phê hay tô bún riêu chợ nổi , mua vài trái cóc - trái ổi , vài trái sơ ri hay vài quả khóm để có thể ghi lại cho mình thêm một kỷ niệm thật đẹp cho trang nhật ký của ngày mai ... 


Xe quay về khách sạn mang theo chút ánh sáng nhàn nhạt của sự luyến tiếc đang ánh lên trên từng đôi mắt , vì nếu như được trực tiếp ngồi trên xuồng máy để len lõi khắp khu chợ nổi sẽ thú vị hơn xem qua ảnh hoặc clip phải không nhỉ ! Tiếc thì có tiếc thật nhưng thôi thì hẹn một ngày thật gần ta lại gặp ta chợ nổi Cái Răng Cần Thơ nhé ! 
Rời khu chợ nổi , tôi dường nghe đâu đó loáng thoáng câu hò :
Chợ đã nổi từ nửa đêm về sáng
Ta vẫn chìm từ giữa bữa hoàng hôn
Em treo bẹo Cái Răng Ba Láng
Ta thương hồ Vàm Xáng Cần Thơ.

 Có một ai đó từng nói rằng :" Một khi về Hậu Giang mà không ghé chợ nổi Cái Răng sẽ được coi là chưa từng đến " . Thế mới biết chợ nổi chính là điểm du lịch hấp dẫn nhất của miền sông nước . Đúng là thật tiếc .


9giờ sáng ngày 14/07/2014

Theo lịch trình đã vạch sẵn , chúng tôi chia tay chợ nổi Cái Răng và Cần thơ để bắt đầu chặng kế tiếp của hành trình về Châu Đốc .Từ lúc này dường như tất cả mọi người ai cũng muốn nhìn ngắm từng cột mốc , từng con sông - khúc rạch ... Đến cột mốc biểu thị ranh giới hai huyện Thốt Nốt - Vàm Cống , bắt gặp một đồng sen đang nở rộ ven đường , em tài xế chìu ý chúng tôi tạm dừng lại khoảng 10 phút để những chiếc máy ảnh kịp tách ... tách ...ghi lại hình ảnh mộc mạc của hàng ngàn những đóa sen đang vươn mình khoe sắc , đẹp đến nao lòng kia ...

14 giờ ngày 14/07/2014

Điểm tham quan kế tiếp là khu di tích Núi Sam - Bà Chúa Xứ , khu di tích được hình thành , tôn tạo và thờ phụng bằng tín ngưỡng của người dân từ những năm trước thế kỷ thứ 19 và cũng là khu du lịch nổi tiếng của thành phố Châu Đốc . Ngoài khuôn viên chùa bà , đoàn viếng thăm khu lăng mộ vị quanThoại Ngọc Hầu , người có công lớn trong việc khai sinh con kênh đào mang tên Vĩnh Tế .Đến bây giờ, con kênh vẫn còn giá trị lớn về các mặt trị thủy, giao thông, thương mại, biên phòng, thể hiện sức lao động sáng tạo xây dựng đất nước của nhân dân Việt Nam .

17 giờ ngày 14/07/2014

Rời khu di tích núi Sam , đoàn đến thăm và dự buổi giao lưu kết nghĩa cùng các anh chị em thuộc hội VHNT thành phố Châu Đốc , cũng là điểm nhấn mấu chốt của chuyến thực tế này , buổi gặp gỡ diễn ra thật vui vẻ và ấm áp bằng tình cảm nồng nhiệt của những người bạn thân lâu ngày mới gặp . Do chỉ là một thành viên khách mời đặc cách nên tôi chỉ có thể được tham dự bằng tư cách của một khán giả dự thính ...Dù sao đi nữa , tôi vẫn kịp ghi nhận và lưu giữ cho mình tấm chân tình từ sự tiếp đãi ân cần của các anh chị em tỉnh bạn . 
Chính nhờ sự chân tình ấy , tôi mới có thể kiên trì ngồi lại như bây giờ - tịnh tâm như bây giờ để hình thành những trang nhật ký mang tính bán nghề nghiệp này ...

Cũng chính nhờ chuyến đi này , tôi hiểu thêm thật nhiều điều cần hiểu , quen biết thêm được nhiều người cần quen biết .Điều quan trọng nhất chính là được xếp thêm vào chiếc vali hành trang cuộc đời một lớp tương đối dày , đa dạng những kinh nghiệm thật quý báu , có cả niềm vui lẫn nỗi buồn để từ đó có thể mang trộn lẫn vào nhau tạo nên một sắc thái mới cho bức tranh muôn màu của cuộc sống

Cảm ơn BLĐ hội VHNT tỉnh Tây Ninh đã tạo điều kiện về mặt vật chất và phương tiện . Cảm ơn các anh - những người lãnh đạo trực tiếp phân hội VH đã tạo điều kiện về mặt tinh thần để cho tôi - một cây viết không chuyên được bắt đầu dấn thân vào những cuộc hành trình mà trước mắt vẫn còn rất nhiều ngả đường cho những cuộc phiêu lưu không đoạn kết .
 Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi niềm tin vào nghị lực và cảm ơn tất cả những ai là bạn của tôi .

Xin một lời hẹn ước cho những chuyến đi tiếp theo để những trang nhật ký này của tôi có thêm cơ hội được đánh dấu bằng những con số 3 ... số 4 ... số 5 ...hay nhiều hơn nữa để nếu có thể , sẽ là những con số không giới hạn được nối tiếp ... nối tiếp ...
Chia tay miền Tây sông nước ,tôi quay trở về với những tất bật thường nhật nghe dường âm ỉ mãi một lưu luyến khó mờ phai 

Tạm biệt những cái bắt tay không muốn buông
Tạm biệt những cái ôm ấm nghĩa nồng tình ...
Và lời hẹn một ngày thật gần tôi sẽ quay lại nơi này để viết tiếp những trang nhật ký 


Huỳnh Gia

Viết xong lúc 15h ngày 16/07/2014 

====================