Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Nghiệt ngã chuyện làm dâu ( phần kết )

( phần kết )

Rồi cũng bến bình yên ...


Từ xưa đến nay luôn có câu : " ở hiền gặp lành " -  hoặc nếu như có một ai đó liên tiếp gặp phải chuyện bất hạnh ,  thường thì họ hay đổ thừa cho kiếp trước vụng tu ...

Bản thân tôi dù không phải là kẻ vô thần nhưng từ trẻ đến giờ tôi vốn không thuộc tuýp người cuồng tín ...

Tôi không thể phân tích thật chi tiết rằng phải như thế nào mới có thể gọi là : " ở hiền " để từ cái vế đầu ấy suy ra ý nghĩa rõ rệt của hai từ còn lại " gặp lành "   ?

Và cho dù không muốn tin vào hai chữ " số phận " nhưng quả thật cuộc đời tôi là một chuỗi  dài những thăng trầm . Long đong quá ... lận đận quá ...thế nên vô tình từ đó Tôi đã phải tin rằng : 

" Ừ ! có lẽ đó là số phận " ...



----------------------------------------------


Là một con người bình thường , ai ai cũng cần những vòng tay yêu thương của Cha - mẹ - vợ - chồng ... Tôi cũng thế , cũng là một con người bình thường như bao người khác , nhất là khi bên cạnh không còn  cha lẫn mẹ thì nhu cầu được yêu thương lại càng mạnh mẽ hơn ...Có ai lại muốn mình bị hất hủi và ghét bỏ bao giờ ...

Nhưng mà ...

..............................

Sau khi đã cùng nhau đưa ra quyết định không mấy hay ho là bán nhà , tôi đã thêm một lần nữa cố giữ lấy sự bình tĩnh để gọi điện thoại thông báo cho má chồng tôi biết ý định này của chúng tôi  , lần này với tôi mà nói không còn nuôi hy vọng về một sự thay đổi nào khác , mà chỉ đơn giản là vì vẫn phải có một chút tôn trọng người sinh ra chồng mình .

Suốt khoảng thời gian mấy năm liền phải vất vả vì liên tục chuyển nhà này , Má chồng tôi không một lần đi tìm ... Không một lời hỏi thăm ...( Chắc có lẽ người nghĩ bọn chúng tôi đang làm nư hoặc hù dọa người để nhằm xoay chuyển tình thế ...! ) . Bản thân tôi đã quá quen thuộc với cách đối xử này rồi nên không còn cảm thấy lạ nữa , nhưng với riêng chồng tôi thì bây giờ lại khác ... Anh tỏ ra đau khổ - giận dữ  và bức xúc đến mức có một lần đã không kìm chế được mình ... Và nghe nói lại anh đã to tiếng với má anh một trận đến đỗi sau đó tôi đã nghĩ  " lá gan của anh hôm ấy sao lại to ra một cách bất thường như thế ? ". Từ lúc to tiếng ấy , chính anh đã có một khoảng thời gian hơn một năm không về nhà ...(cho dù vài lần tôi cũng có ý khuyên nhủ . Xét cho cùng ,Tôi là người dưng nên có ra sao cũng đươc, còn anh thì khác , dù gì  cũng là con ruột của má ...)

Mãi cho đến một ngày Má anh xuất hiện ở ngưỡng cửa căn nhà thứ ba chúng tôi vừa mới xây dựng ...

 Nhắc lại một chút về những gian nan trong giai đoạn phải chuyển nhà vì níu kéo cái phòng net kia , sau khi bán được căn nhà thứ hai vừa mới đổi ,  chúng tôi lại phải vất vả đi tìm miếng đất hội đủ những điều kiện như  : xa trường học - vừa túi tiền - không quá xa khu dân cư ....Cuối cùng thì cũng tìm được , nhưng ngặt nỗi độ rộng của chiều ngang chỉ hơn 3m ... Quá hẹp so với nhu cầu cần thiết , nhưng mà thật rất khó để tìm ra một nơi vừa ý hơn với số tiền ít ỏi còn lại , thôi thì nhắm mắt đưa chân ...

Chúng tôi tưởng như đã yên ổn cùng với điểm dừng chân này ... Người định không bằng trời định ... Hai năm sau đó ,do không đủ vốn liếng để nâng cấp máy trong giai đoạn cạnh canh khốc liệt của công việc , chúng tôi đành chấp nhận đầu hàng số phận ... Sau khi đã thanh lý tất cả máy móc và lấy về không tới một phần ba số vốn ban đầu chi ra... để giải nghệ ,chúng tôi lại phải thêm lần nữa rao bán căn nhà quá nhỏ bé và ngột ngạt này ...để tìm một nơi khác tương đối rộng rãi và thoáng mát hơn ...

Tôi đã suýt quên kể về sự có mặt của má chồng sau hơn 5 năm tôi không về nhà chồng và hơn một năm chồng tôi không về bên ấy do giận ...
 
Nếu đã trót kể thì thôi , Tôi sẽ kể cho hết ...

Trong khoảng thời gian của 5 năm vắng mặt ấy , Má chồng tôi đã kịp cưới vợ cho đứa em trai út của chồng tôi để thay vào đứa con dâu được xem  " có mà như không" là Tôi . Má tôi đã có được đứa con dâu út  ...

Mặc kệ những gì không vui từng xảy ra , tôi bây giờ chỉ biết toàn tâm toàn lực để chăm chút cho hai đứa con của mình , chuyện gia đình chồng tôi , tôi kệ anh muốn xử sự như thế nào cũng được , không còn muốn liên can đến nữa ...

Ngày hôm ấy , Má chồng tôi sau khi dò hỏi được nơi ở mới của chúng tôi đã bất ngờ xuất hiện...
 ( Chúng tôi do quá bất nhẫn nên trong thời gian ấy đã cắt bỏ số điện thoại , cắt đứt mọi liên lạc với bên chồng của Tôi , hầu như không cho bất kỳ ai bên chồng biết được tung tích của mình kể cả dì út chồng tôi  ở không xa lắm nơi chúng tôi đang ở cũng không biết chúng tôi đang ở đâu . Vô tình có một hôm đứa em họ tình cờ nhìn thấy chồng tôi đang trên đường đi nên âm thầm chạy theo đến tận cửa mà chào hỏi để rồi  sau đó ...)


     Tôi luống cuống suýt đánh rơi cây chổi đang cầm trên tay và cất tiếng lí nhí :

- Dạ ! thưa Má mới lên ... "

- Ừ !

...............................

Một lúc sau khi đã định thần , tôi vội vàng làm đúng thủ tục của đứa con dâu như mời nước - mời ngồi ... và chuẩn bị tinh thần để chờ xem điều gì sẽ xảy ra ...( Có lẽ lại sẽ là một trận cuồng phong mới - Tôi thầm nghĩ ) . Qủa nhiên là thế , sau khi an vị má gọi chồng  tôi ra và bắt đầu trút tất cả mọi giận dữ vào cả hai chúng tôi đến mức tôi đã không còn giữ được sự bình tĩnh để chịu đựng như từ xưa đã từng chịu đựng nữa ...mà buông thả mặc kệ cho bản năng vùng bật dậy :

- Má à ! má đã nghe thấy mấy năm nay bọn con sống khổ sở như thế nào chưa ?

- Má đã bao giờ nhìn thấy cháu nội má đói rách như thế nào chưa ?

- Má đã bao giờ hình dung ra khi bọn con ở trong tận cùng của tuyệt vọng , cầu cứu chị mình và nhận lại những chua chát  gì chưa ?

(  Tôi mang những câu nói của chị ba ra lặp lại không thêm bớt )

Tưởng rằng như thế là sẽ nhận được sự chia sẻ ... nào ngờ :

-"  Mày đừng có thêm bớt - Chị Ba mày không phải loại người ấy ... Mày có nghĩ đến chuyện Tao sẽ điện hỏi lại không ?"

" Dạ ! má cứ hỏi , vì con thừa biết từ xưa đến nay 100 câu nói của con không bao giờ có giá trị ngang tầm 1 câu nói của chị ba nên con không cần gì phải thêm bớt cả ..."

...........................................

Sau giây phút không kìm chế được mình mà to tiếng với Má chồng ấy , tôi vội vàng lui ra nhà sau chỉ  vì duy nhất một điều :" sợ chồng mình khó xử " .

Một lát sau , sau khi má và chồng tôi nói với nhau rất nhiều điều , má ra về không màng đến lời mời cơm đúng phép tắc của đứa con dâu "bướng bỉnh ..."

...................................

Đúng một tuần lễ sau đó , Má thêm một lần nữa quay trở lên ... Tôi bây giờ sợ hãi thật sự vì thật từ trong tận cùng của lòng mình chỉ còn mong muốn duy nhất một " Bình yên " mà thôi .

Ngay khi bước qua ngưỡng bậc thềm , má kêu tôi và bảo :

- " Con mang dùm má  cái này xuống bếp ! "

Một chút bất ngờ xen lẫn nghi ngại ... tôi đưa mắt dò hỏi ...

- À ! má có mua cho bọn con miếng thịt bò , mang xuống luộc đi rồi mấy má con mình cùng ăn "

( Lại chuyện gì tiếp theo nữa đây ?Tôi thầm tự hỏi mình trong sự lo lắng )
.................
................


- Má đã hiểu hết rồi , chị ba bây đúng là quá nhẫn tâm , đã không cho mượn thì thôi lại còn thốt lên những câu khó nghe như thế trong lúc em mình đang ở bước đường cùng ...
................
................

- " Thôi thì bây giờ nghe má nói , Chuyện của tụi con và chị ba mày má không xen vào nữa , nếu đã không thể cứu giãn được tình cảm chị em với nhau thì ai giàu kệ họ  , mình nghèo kệ mình , còn với riêng má thì dù có xảy ra chuyện gì mình cũng là má con với nhau , Má muốn rằng nếu từ xưa đến giờ con có gì buồn phiền về cách đối xử của má đối với dâu con , con cũng quên hết đi mà bình thường quan hệ lại với nhau có được không ?"

( Tôi hơi bất ngờ thêm chút thắc mắc vì cách xử sự lần này của bà , nhưng mà thôi - như đã từng nói cho dù có như thế nào thì cuối cùng tôi vẫn phải gọi bà bằng Má )

Có thể nói đoạn kết của câu chuyện này tương đối có hậu ...một kết cục có hậu hơi khó tin ... Nhưng đó chính là sự thật .

Mãi đến sau này tôi mới hiểu rõ vì sao .

 Nếu gọi là " quả báo" liệu có quá lời không trong hoàn cảnh này của Tôi ?

Chuyện là đứa em dâu  má tôi vừa cưới về cho  thằng út vô tình đã tạo ra một sự so sánh đáng kể giữa hai con dâu bởi tính ngỗ nghịch của nó - Nó chấp nhận cãi lại tay đôi - sẵn sàng ăn thua đủ thậm chí có thể sử dụng đến tay chân để ăn thua đủ với Má nếu má tôi lặp lại những gì đã từng ...với tôi ngày xưa . Có lẽ chính nhờ sự ngỗ nghịch ấy đã khiến Má chồng tôi so sánh và hối hận ...Hay Má muốn bù đắp những thiếu thốn và gian truân chúng tôi vừa trải qua ...
Sao cũng được , dù gì thì cuối cùng tôi cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì trút bớt được những áp lực đang đè nặng trong lòng từ rất nhiều năm qua ...

Từ đó đến nay , có đôi lần Má yêu cầu hai vợ chồng tôi dọn về quản lý ngôi nhà thờ khang trang - ngôi nhà chung của gia đình bên chồng , riêng vợ chồng thằng út má muốn cho miếng đất cạnh bên để cất nhà ra riêng .


Không biết liệu rồi những ngày sau nữa cục diện sẽ xoay chuyển  như thế nào , hiện tại việc bình thường hóa quan hệ đã là một tín hiệu đáng vui mừng rồi , còn chuyện " quản lý nhà thờ " ? Tôi thẳng thắng từ chối lời đề nghị của Má cùng với suy nghĩ : " thà ở xa mỏi chân ..." Bởi tôi rất sợ phải đối mặt thêm lần nữa những gì mình đã từng phải đối mặt .


Kết thúc của một chuỗi dài hơn hai mươi năm làm dâu của tôi tính đến thời điểm này tạm gọi là như thế , bây giờ Tôi đã năm mươi tuổi rồi , sắp làm bà đến nơi rồi lại đang sống riêng tư , chuyện làm dâu có lẽ tương đối dễ dàng hơn ngày xưa nhiều lắm . Ngày  lễ tết - kỵ giỗ bên chồng nếu về được , tôi về còn không thì cũng không còn phải nghe những lời đay nghiến nữa ...

Mỗi khi có dịp ngồi lại cùng má chồng , bây giờ chính tôi lại là người phải nghe má than thở , phàn nàn đủ mọi chuyện về thằng út - về đứa em dâu út ... Dẫu nghe được những gì , tôi  đều duy nhất một câu : " Thôi kệ nó đi má !"

Nhưng thật lòng mà nói , từ trong sâu thẳm sự ích kỷ cố hữu của một người đàn bà , Tôi vẫn cảm thấy hình như có một chút gì đó giống như là sự hả hê ...



  ( Viết xong lúc 12h 21 ngày 19/04/2012)



Huỳnh Gia


Nghiệt ngã chuyện làm dâu ( tt)

Phần hai
 

Những cơn lốc xoáy của cuộc đời ...




Thật ra mà nói Má Tôi thừa khả năng để che chở bảo vệ đứa con gái từ bé được yêu thương nhất nhà này nhưng do chính Tôi đã không đồng ý nhận lấy sự trợ lực ấy của Má mình , Tôi không thể nào bắt Má tôi phải ngồi ngang hàng với một Người tuổi đời chỉ bằng đúng tuổi đứa con trai thứ ba của Má để mà phân trần phải quấy ...Cho dù là sui gia với nhau nhưng đối với Má Tôi theo tôi hiểu , đó chính là sự xúc phạm không nên có . Tôi đã đủ dũng cảm để chịu đựng thì tôi cũng phải có đủ dũng cảm để vượt qua nó ... Má tôi sau đó chỉ biết chép miệng thở dài mà mặc kệ Tôi cùng với ứng xử của riêng mình ...

Tôi luôn thấm thía câu nói truyền miệng từ rất nhiều người : " Ông trời không đối xử bất công với bất kỳ một ai , nếu ông lấy đi một thứ gì đó thì ông cũng sẽ  trả lại một thứ khác giá trị tương đương nó ..."

Sau ngày hôm đó , có lẽ nước mắt tôi đã cạn thật sự , bằng khuôn mặt lạnh như băng Tôi đã thẳng thắn và sẵn sàng đối mặt với những gì tồi tệ nhất có thể ... Nếu cần thiết Tôi nghĩ tôi vẫn có thể đơn thân mà nuôi con  . Tôi không bắt buộc anh phải chọn nhưng Tôi buộc lòng phải đưa ra quyết định cuối cùng là đơn phương  " đoạn tuyệt " với gia đình bên chồng để có thể bình yên mà tập trung tất cả sức lực còn lại đánh vật với sự đói nghèo của cuộc đời mà nuôi con khôn lớn .

Tôi nói với anh :

-  Em không bắt anh phải bỏ Má và các chị của anh , anh có thể về thăm Má bất cứ lúc nào anh muốn , có thể mang về cho má bất cứ món ngon nào nếu có  , có thể về cùng tụ hợp với các chị em của anh trong bất cứ ngày giỗ lễ nào , còn riêng em thì " Không " bắt đầu từ hôm nay ...

Sau những phút giây im lặng đến nghẹt thở , cuối cùng thì anh cũng đã gật đầu đồng ý ở lại cùng mẹ con tôi và tôn trọng quyết định của riêng Tôi ...

Và cũng bắt đầu từ những ngày Ba và Má Tôi mất đi ấy ... hơn 5 năm sau đó ...Tôi đã không về bên nhà chồng đúng như lời Tôi hứa ...Tôi  im lặng thật sự , không đôi co lấy một lời , chỉ âm thầm lo quà cáp trong những ngày lễ vía nhờ chồng Tôi mang về bên ấy cho đúng lễ đúng nghi dù tôi thừa biết nó chẳng là cái gì so với những thứ gia đình bên chồng Tôi có được , cũng có thể mọi người bên ấy chẳng thèm để mắt đến những món quà rẻ tiền của đứa con dâu nghèo kiết xác  .... Sao cũng được ... lúc ấy tôi chỉ biết vì chồng , tôi cần phải làm bổn phận của con dâu cho dù chỉ bằng hình thức bên ngoài thôi . Tim tôi dường như lạnh ngắt không chút cảm xúc .

 Từ lúc bắt đầu bước chân vào đời tôi đã sớm hiểu chỉ vì chữ Nghèo mà con người bạc đãi nhau , nhưng Tôi đã không thể hiểu nổi vì sao trong mối thâm tình ruột thịt  , chữ Nghèo lại đứng ở vị trí quan trọng đến như thế ?( Tôi bằng đôi mắt nhạy bén của một người đàn bà đã từng không ít lần  nhìn thấy sự phân biệt đối xử của Má chồng tôi với đám cháu nội ( con Tôi ) và đám cháu ngoại ( con các chị chồng Tôi ) . Những lúc ấy Tôi luôn phải cố gắng phớt lờ và tự an ủi : À ! tại vì mình nghèo nên "chỉ được phép mang trở về những món  gì có  giá trị tương ứng với những thứ đã mang đi ... " ...Và cho dù trong lòng cảm thấy rất bất bình , Tôi vẫn một mực giữ im lặng không nói gì với ai về chuyện phân biệt đối xử kia , kể cả chồng mình )

 
Cuộc đời vốn quá nghiệt ngã và khắt khe đối với tổ ấm riêng của Tôi ... chuyện kinh doanh của gia đình tôi hết lần này đến lượt khác đều đi vào ngõ cụt , thất bại đến thảm hại  ... Tất cả vốn liếng tằn tiện suốt hơn 10 năm gian khổ được đổ hết vào cái dịch vụ internet đã không mang lại nhiều lợi nhuận ,thu nhập không đủ bù đắp cho những chi tiêu hàng ngày , cho chi phí của hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi học ...như thế nợ nần cứ mỗi ngày chồng chất cho đến lúc tận cùng của sự thâm hụt  . Sau những dằn xé nội tâm vì suy nghĩ , Tôi đành gợi ý với chồngTôi  : " Hay là đánh liều hỏi mượn chị ba anh một khoảng tiền để trang bị thêm máy móc mà tiếp tục duy trì phòng net còn hơn cả nhà ôm nhau mà chết vì vỡ nợ ." ( Chị Ba của chồng Tôi vốn định cư ở Mỹ từ hơn 10 năm - tính đến thời điểm ấy )  từ trước đến giờ do mặc cảm và tự ái cộng thêm bên cạnh bản tính ương ngạnh cố hữu , Tôi đã không hề có ý định nhờ vả bất cứ chuyện gì từ chị , một phần cũng do những định kiến của Má chồng đã lan dần vào từng người một , vô hình tạo thành một định kiến chung phân biệt rạch ròi người thân và kẻ lạ của gia đình chồng khiến Tôi và các chị chồng đã có một khoảng cách rất lớn khó thu hẹp .

Anh bảo Tôi :

" Hay là em dẹp bỏ tự ái đi ,  hạ mình một chút , vì gia đình mình một lần mà lên tiếng ...chính chị ba bảo anh "nếu em lên tiếng có lẽ chị sẽ có câu trả lời ...!?"( Đến bây giờ Tôi vẫn không hiểu nổi tại vì sao chồng Tôi lại không thể thay Tôi gánh vác nỗi khốn khó chung mà cứ phải là san hết gánh nặng này vào đôi vai Tôi để rồi Tôi lại phải thêm một lần nữa hứng về sự ê chề khác ? ) . Nhưng mà thôi , từ lúc bắt đầu lấy anh Tôi đã không ít lần nhìn thấy điểm yếu này của anh rồi . Khó lắm để tìm thấy sự che chở bao bọc từ phía anh - người đàn ông của đời Tôi  - Thôi thì dẹp hết tự ái - hạ mình để liều mình một phen vậy ( Đồng tiền quả thực là có một sức mạnh ma quái đáng căm ghét , với tôi việc phải hạ mình như thế là quá sức  mình , nhưng khi đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết Tôi bắt buộc phải như thế thôi )

Tôi biết chồng Tôi vốn là một người con có hiếu , có hiếu đến mức phục tùng vô đối , có hiếu đến mức chỉ có thể trơ mắt ra nhìn vợ mình bị dằn xé năm lần bảy lượt mà không hề tỏ thái độ bênh vực chở che hoặc bao bọc  ... hoặc giả có muốn bao bọc chở che cũng không dám công khai mà chỉ len lén ... . Anh sợ Má anh - sợ chị anh đến nỗi chỉ biết nín thinh  hoặc : Vâng ..! Dạ ...! Tôi không biết phải trách anh như thế nào vì bên cạnh sự hiếu để kia của anh lại là một tình yêu vô bờ bến anh dành cho Tôi và các con Tôi . Đó có lẽ chính là sự hạnh phúc và nỗi bất hạnh mà Tôi  phải song song chấp nhận khi về sống với anh  và cũng chính vì thế , cái bản năng của một người đàn ông đã vô hình bật dậy trong Tôi  - trong thân xác mảnh mai yếu đuối của một người đàn bà từ lúc nào không hay  , duy nh
ất một điều là để " tự bảo vệ lấy mình " ...

Sau những ngày căng thẳng thần kinh vì suy nghĩ , cuối cùng Tôi đành quyết định trân mình " làm một cuộc cách mạng ..." ...  là : " Gọi điện cho chị ba của anh để cầu cứu... "

- "Ê chề lắm Tôi ơi ! nhục nhã lắm Anh ơi ! ... Thà trước đó anh đừng trao gánh nặng này cho em , thà hãy cùng nhau tìm lối thoát khác ....còn hơn ...."

-" Tôi mà giúp vợ chồng cô giống như mang muối bỏ biển " ...
- " Từ đó đến giờ cô đã lo được gì cho gia đình chúng tôi mà bây giờ lại đi cầu cạnh giúp đỡ " ....
- " Tôi không có tiền dư để làm những chuyện tầm phào "
................

Và thêm một vài câu mai mỉa cay độc khác mà tiếp theo sau đó Tôi lại phải thêm một lần nữa trao cái phone cho chồng tôi nhờ nghe giúp ...
sau những câu xin lỗi rời rạc và gượng gạo mà thực tình Tôi không hề muốn thốt lên chút nào ...

(  À ! Tôi hiểu rồi ,Tôi hiểu vì sao chị anh lại muốn phải chính miệng tôi lên tiếng cầu cạnh nhờ vả  , Có lẽ lúc ấy chị rất hả hê vì hiếm hoi lắm cũng đã  có được một dịp tốt để hạ nhục đứa em dâu ương ngạnh   )

Có lẽ suốt cuộc đời này Tôi không thể nào quên được nỗi ê chề nhục nhã ấy ...Tâm trạng tôi lúc đó khó diễn tả lắm , người ở bên kia đầu dây chắc chắn một điều là không hề nhìn thấy  vẻ ngượng nghịu đến sững sờ của Tôi ,  riêng tôi thì cảm thấy rỏ rệt các cơ trên khuôn mặt mình cùng các sợi dây thần kinh li ti dường như đang căng cứng ra , mặt đỏ lừ vì nhục nhã và xấu hỗ ..."
Bỏ qua một bên chuyện tự mình bán rẻ mình .Tôi bây giờ đã không còn đủ sức để giận hờn , để cằn nhằn anh nữa , việc trước mắt là cứu cả gia đình đang đứng cheo leo trên bờ vực  ... mọi buồn - vui - cay đắng thôi thì gạt hết sang một bên ( Ừ ! nếu không thể là ruột rà máu mủ thì là người dưng cũng được , đâu có sao !)

Sau đó Tôi và anh đã thống nhất rao bán đi căn nhà được xây dựng bằng chính mồ hôi và sức lực của hai vợ chồng cùng với 10 năm vất vả "cày xới cật lực" đúng nghĩa của nó  trên mảnh đất thuộc khu vực thị trấn để ngắt lấy một nửa số  tiền trang trải nợ nần , phần còn lại chúng tôi mang ra ngoại thành mua một miếng đất khác và cất tạm một ngôi nhà tương đối để mà ổn định cuộc sống ...

    ( Có một lần tình cờ xem tử vi online , tôi đọc thấy tuổi của chồng tôi trong cuộc đời bắt buộc phải bốn hoặc năm lần gì đó di chuyển chỗ ở mới có thể yên ổn , dù không muốn tin tôi vẫn phải tin vì đúng thật là như vậy )

 Sau khi mua được miếng đất mới , xây dựng nhà cửa xong cả thì  cái giấy phép kinh doanh internet khi mang đi xin phép chuyển điểm đã không được chính quyền địa phương đồng ý phê duyệt với lý do :" khoảng cách từ nơi xây dựng phòng net đến một trường cấp 2 nằm trong phạm vi 200m bị cấm !? ( thật ra trước khi mua đất cất nhà chúng tôi đã khảo sát qua cái gọi là thông tư của bộ văn hóa về việc kinh doanh thứ dịch vụ lắm chuyện phức tạp này . 210 m nếu mang so ra đã đúng  yêu cầu của thông tư , nhưng theo ý kiến của các vị chức quyền là : " khoảng cách này tuy là hợp lý nhưng bởi vì nằm cùng một trục lộ nên không thể chấp nhận"  ) chạy vạy nhờ vả khắp nơi vẫn không có kết quả . Thế là chỉ sau hai tháng chuyển nhà , chiếc bảng " bán nhà " thứ hai lại được trưng lên , cả gia đình chúng tôi tạm thời chuyển về nương náo ngôi nhà chung của bên ngoại - nơi tôi đã được sinh ra và lớn lên  hiện chỉ còn hai vợ chồng đứa em út và một người anh trai độc thân đang sinh sống ....


Sau này , trong những buổi họp mặt cùng đám bạn bè cơ quan cũ , Tôi hay được nghe các bạn nói đùa : " Số của hai vợ chồng mày rất có thời phất lên nếu kinh doanh ngành bất động sản " . Ừ ! có lẽ thật như thế , ai ai mỗi khi gặp chúng tôi cũng đều duy nhất một thắc mắc :" sao bán nhà dễ ợt vây ?" ( hơn nữa thường là dôi ra một ít chứ chưa lần nào bị lỗ ... )

Dở khóc dở cười ...nhưng quả thật đúng là như thế , chỉ sau một tuần lễ treo bảng , căn nhà mới xây ấy đã được sang tay với trọn vẹn số tiền chúng tôi bỏ ra ban đầu cộng thêm một ít chênh lệch theo thời giá hiện tại  ...

 Và thế là chúng lại phải thêm một lần nữa dong ruổi  khắp nơi để tìm mảnh đất khác vừa túi tiền có thể kinh doanh vừa có thể ở ...


..........................................

Trong vòng bốn năm  , cứ hình dung giống như những cơn lốc xoáy cuộc đời , nó từng đợt ...từng đợt  lạnh lùng hất lên rồi ném xuống ... đến tơi tả ... bầm dập tổ ấm riêng Tôi . Chúng tôi phải trải qua bốn lần mua đất cất nhà dọn nhà rồi lại bán nhà  , hai lần chuyển về nương nhờ bên Ngoại ...( Không tính đến căn nhà đầu tiên được sống trọn vẹn 10 năm với nhiều kỷ niệm và khoảng thời gian gần 10 năm trước đó sống trong khu tập thể của cơ quan .)

 Hôm nay , cuối cùng rồi cũng tạm gọi là yên ổn . Đúng là lực bất tòng tâm , sau mấy lần cực khổ dọn nhà chỉ vì muốn duy trì cái dịch vụ internet mà chúng tôi đã đổ vào hàng trăm triệu đồng trong đó có một nửa là tiền vay thế chấp từ ngân hàng  , Tôi và chồng tôi đành ngậm ngùi quyết định thanh lý tất cả máy móc để giải nghệ . Anh sau đó may mắn xin vào một khu du lịch của tỉnh để làm công nhân trong vườn ươm cây cảnh , còn Tôi vốn có một chút tay nghề riêng nên  thôi thì bám lấy nó mà mưu sinh và chăm lo cho hai đứa trẻ hiện còn đang đi học xa nhà ...



(Còn tiếp ...)


Huỳnh Gia

Nghiệt ngã chuyện làm dâu

Phần một .


Đau thương và mất mát ...



H
ơn hai mươi năm phải sống trong nỗi uất ức vì chịu đựng , cho đến ngày hôm nay có thể tạm gọi rằng: " tất cả đã qua ..." nhưng ký ức bao giờ cũng là ký ức , khó xóa mờ lắm và như có một câu nằm trong bài : "Xuân 50 thơ gởi tặng chồng"  của Tôi :
" Muốn tha thứ nhưng vết thương sâu quá ..."

Tha thứ ư ! dù không thể Tôi cũng đã phải tha thứ cho Người rồi, tất cả  vì Chồng Tôi - vì con Tôi - vì những gì còn sót lại của tính vị tha vẫn đang tồn đọng trong trái tim nhỏ bé của Tôi .Và vì dù cho như thế nào đi nữa ...cuối cùng Tôi vẫn phải gọi Người bằng ...Má .
 Những gì Tôi viết không phải để "lên án"  cũng không phải để "vạch tội " một ai , đơn giản là viết để lưu lại cho riêng mình một phần ký ức , coi đó như là một trong những mảng tối sáng của cuộc đời mình và bổ xung thêm một phần " thân bài" cho hồi ký : " Chuyện đời Tôi " mà thôi .

Xin lỗi Anh - hãy hiểu và thông cảm cho Tôi nếu có gì không hài lòng nhé  - người bạn đời của Tôi


...........................




Tiếng chuông điện thoại reo dồn dập và  in ỏi vào lúc nửa đêm khiến Tôi giật bắn mình thảng thốt , bừng tỉnh ngủ  và bật ngồi dậy chụp lấy chiếc tai nghe ...
( Tôi vốn đã rất sợ những cuộc điện thoại như thế này  vì  nó vốn không bao giờ báo trước chuyện gì hay ho cả ...
)

Bốn tháng ... thời gian của 120 ngày không đủ dài để Tôi nguôi ngoai cái cảm giác đau đớn khi mất đi một đấng sinh thành thì ... đã suýt đổ sụp người khụy ngã vì thêm một người nữa đã không chống chọi được với bệnh tật , vội vàng rời bỏ Tôi mà đi ... Cái khoảng cách của 120 ngày ngắn ngủi kia đã lấy đi gần hết sức lực  của Tôi ...

Dẫu biết rằng rồi cũng có một ngày Tôi sẽ phải đối mặt với sự mất mát lớn lao này nhưng thà rằng thời gian nếu có thể kéo dài ra hơn một chút ... 10 năm - 5 năm hay ....đối cùng  1 năm cũng được , đằng này chỉ có bốn tháng ngắn ngủi thôi sao ...?

Tôi vừa khóc vừa  vuốt nhẹ lần cuối cùng  khuôn mặt nhăn nheo già nua của má  vừa tự an ủi mình vừa lẩm bẩm :  " À ! có lẽ Ba đang chờ Má để cùng nhau lên thiên đàng nên Má mới vội vã như thế ... " ... Má ơi ! hãy yên nghỉ , sẽ không còn những cơn đau đớn thể xác hành hạ thân thể gầy còm của má nữa ..."

Và rồi như có một sức mạnh đầy uy quyền nào đó hỗ trợ  , Tôi đã kịp cố gượng dậy , tự trấn an mình để tập trung cùng các anh chị lo cho má đến nơi yên nghỉ cuối cùng ...

Ba ngày tang lễ cuối cùng rồi cũng qua ... Tôi cảm thấy đói rã và mệt lã vì đã không thể ăn được gì và vì đã thức trắng đêm  trong suốt quãng thời gian đám tang của Má ...

Mệt mỏi ... Tôi  ngủ thiếp đi từ lúc chiều tối khi đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi  và rồi ...tiếng chuông điện thoại bỗng reo in ỏi vào lúc nửa đêm đã lôi tuột Tôi vào cảm giác hoang mang đến tột độ ...

À ! thì ra chỉ là tiếng của Má chồng ...

Chưa kịp hoàn hồn ... một ý nghĩ thoáng qua : "Có lẽ Má gọi để an ủi mình ... " Nhưng không phải , từ đầu giây  bên kia , tiếng Má chồng vang lên sang sảng khiến Tôi liên tưởng đến  một cơn sóng thần đầy cuồng nộ liên tiếp ập xối xả xuống đầu  mình :

- " Mày và gia đình mày là thứ không biết điều , ngày Má mày chết Tao đã đến chia buồn cùng gia đình mày , thế nhưng sau những tiếng chào hỏi lấy lệ ,chẳng ai thèm mời Tao ngồi , chẳng thấy ai mời được ly nước uống ... v...v..và  v...v..."

Tôi lắp bắp :

-" Má ơi ! ngày hôm đó là ngày tẩn liệm và phát tang Má con mà ... Chị em các con còn đang thất thần và đang tất bật lo toan mọi việc  thì chuyện không kịp đáp lễ  với những người đến viếng tang gia là lẽ đương nhiên mà ..."

-" Chưa định thần cái gì , Tao nói cho mà biết Mày đừng hòng cãi tay đôi với Tao , Mày đừng nghĩ Mày đã có chồng mày ở bên là mày quên mất mày là ai ..."

Còn nữa ... còn rất nhiều câu khó  nghe nữa nhưng tai Tôi như ù đi ... Tôi vội vàng trao chiếc tay nghe cho chồng đang nằm cạnh bên và ...tiếng nói Tôi lúc ấy vỡ òa ra trong tiếng nấc  :

- " Anh ! Má đang làm gì vậy ??? "

Và rồi sau đó mặc cho chồng Tôi và Má chồng Tôi đôi co những gì trong điện thoại ... Tôi chỉ còn biết  khóc như chưa từng được khóc  ... Những giọt nước mắt Tôi lúc ấy trộn lẫn  nhiều thứ lắm , phẩn nộ - cay đắng , đau đớn và  bất lực và còn  rất nhiều ... rất nhiều những đan chéo khác  ...

Có lẽ như một giọt nước cuối cùng đã đủ làm tràn cái ly đang sóng sánh kia ...

Gần hai mươi năm phải chịu đựng , khi có bất cứ chuyện bất đồng gì xảy ra giữa Tôi và chồng tôi - giữa Tôi và các chị chồng Tôi , Má chồng Tôi đều chỉ biết nhằm vào Tôi mà mắng chửi thậm tệ . Tôi vốn hiểu Tôi rất nghèo , rất nghèo nên dù có muốn chăm lo  cho gia đình chồng nhưng với đồng lương ít ỏi thời bao cấp lại phải trang trải nợ nần cho cái đám cưới nghèo không nhận được sự quan tâm chăm chút của nhà trai rồi tiếp theo những ngày hậu hôn nhân là một chuỗi ngày rất dài phải ăn rau lang luộc ( đi xin ) chấm nước tương để trừ lương trả nợ dần dần cho cơ quan thì Tôi làm được gì đây ? Không có tiền thì Tôi làm được gì đây ?  bên cạnh đó Tôi vẫn an tâm là các chị chồng Tôi do may mắn lấy được tấm chồng khá giàu có nên đã thường xuyên cung cấp đầy đủ về khoảng vật chất cho Má chồng , Tôi trộm nghĩ có lẽ chỉ cần thêm mảng tinh thần nữa là đã đủ ... Nhưng mà hình như không phải ...

( Từ bấy giờ Tôi đã hiểu thêm một điều nữa là một khi người ta sống nghiêng hẳn về vật chất thì tinh thần cuối cùng cũng chỉ là chiếc giẻ rách bị quẳng vào một xó bếp dùng để lau chân mà thôi ...Và chính vì thế sự " thất sủng" là cái kết cục đương nhiên của một đứa con dâu vô phúc bị sinh ra trong một gia đình quá nghèo như Tôi ...
)

Sáng hôm sau , lại  thêm một đêm thức trắng tiếp theo những ngày làm đám tang cho Má tôi  . Tôi  đã kịp trấn tĩnh , quyết định cùng chồng ngồi riêng  lại với nhau thêm một lần mà Tôi cho phép chỉ là "thêm một lần cuối cùng" nữa thôi .

- " Anh à ! có lẽ em phải trả anh về cho gia đình anh thôi , để cho Má không còn mang nặng cảm giác " bị mất con trai " . Em thiết nghĩ  chuyện dằn xé dâu con chỉ có thể xảy ra trong thời kỳ phong kiến , đằng này ở cuối thế kỷ 20 rồi mà Má vẫn còn mang tư tưởng phân biệt con ruột  và con dâu như thế thì em hết cách rồi ..."

- " Anh hãy suy nghĩ và quyết định , hoặc là đồng ý với cách xử sự cuối cùng của riêng em - Em quyết định kể từ giây phút này bản thân mình sẽ  cắt đứt mọi quan hệ với gia đình bên chồng , Ta vẫn cứ là vợ chồng bởi vì duyên số đã trói cuộc đời anh và em với nhau bằng hai đứa con rồi . Hoặc là chia tay ... Em sẽ trả tự do cho anh , Em và con sẽ sống một mình mà không cần bất cứ sự cấp dưỡng nào cả -  Hoặc là tạm thời anh hãy quay trở về với gia đình anh , cho đến bao giờ gia đình anh không cần đến anh nữa thì em và con sẽ dang tay đón anh về vô điều kiện . Anh biết không, sức chịu đựng của con người có hạn  , em đã chịu đựng quá đủ rồi không đủ sức để chịu đựng hơn nữa  ...v..v.....v...v .

Mặc cho Tôi nói gì .... anh vẫn im lặng ... ( Tôi rất ghét sự im lặng đến cam chịu của anh , cam chịu đến nhu nhược ,Tôi rất muốn  những yêu thương của chồng dành cho Tôi và con Tôi  cần thiết phải bao hàm thêm một chút mạnh mẽ của sự bảo vệ chở che chứ không phải là sự im lặng chịu đựng hết lần này đến lượt nọ  kia ... Tôi  ghét thật sự ,nhưng quả thật là Tôi đành phải chấp nhận một chút yếu điểm này của chồng đến suốt cuộc đời mình  )

Nói thật lòng , Tôi vốn dĩ là một con bé từ nhỏ đã từng được cha mẹ dạy dỗ cẩn thận , đã từng được học hỏi  ít nhiều về 1001 cách ứng xử , việc đối nhân xử thế với tôi không phải là điều không thể làm được ,Tôi có thể thông cảm và hiểu cho chồng khi bị bắt buộc phải ở chính giữa "chiến tuyến" , chính vì thế nên trong suốt gần 20 năm Tôi  đã cố gắng bằng mọi cách có thể , nín nhịn , chỉ biết làm thinh mà nhịn  mỗi khi Má chồng hạch sách nặng nhẹ . Tôi còn nhớ  những ngày  đầu tiên sau khi  cưới , vì đang còn đi làm do áp lực công việc , Tôi đã vô tình quên khuấy mất ngày kỵ giỗ đầu tiên của bà nội chồng , ngày kỵ giỗ đầu tiên của "bắt đầu những ngày tháng đầu tiên đi làm dâu "  , chỉ nhớ man mán là ngày 26 âm lịch mà quên mất tháng mấy  nên mang hỏi chồng , ngờ dâu anh cũng "thật tệ ", anh bảo tháng 3 tức là tháng sắp đến , cứ đinh ninh như thế nên đến ngày giỗ cả hai vợ chồng đã không về ...Và thế là 2 ngày sau đám giỗ ( chính xác là 26 tháng 2 al ) Má chồng Tôi đã tức tốc đón xe từ nhà lên khu trọ cơ quan , tiếp theo đó là một trận xỉ vả thậm tệ mà người hứng trọn chính là Tôi ...Dẫu uất ức , Tôi đã cố gắng thật nhiều để kìm chế mà giải thích với Má ... Nhưng những lời giải thích của Tôi lúc đó giống hệt như là những giọt nước trôi tuột trên chiếc lá môn , cuối cùng Tôi đành im lặng mà nghe ...để cảm nhận nỗi uất ức mỗi lúc một dâng cao ... dâng cao ...mà không làm gì được ...
....Quay ngược thời gian về những ngày đầu tiên ấy , ngày thôi nôi con trai tôi , đứa cháu nội trai đầu tiên của Má , lúc chồng tôi đi Sài Gòn để mời các chị , chị anh đã vô lý " ra lệnh"cho anh phải ở lại Sài Gòn  để đi làm một công nhân kèm câu nói : " Nghèo gần chết mà bày đặt thôi nôi - đầy tháng !? "( Đúng ra Tôi đã phải cảm nhận được thứ tình cảm ruột thịt này từ rất lâu rồi , nhưng có lẽ Tôi không muốn chấp nhận nó , cái câu " lá rụng về cội" là câu nói đầy ý nghĩa mà người xưa đã không ít lần xác nhận , nhưng Tôi quả là không hiểu vì sao chỉ vì ghét bỏ Tôi mà con tôi lại bị vạ lây !? Có thể tôi sai một phần nào đó , có thể tôi không phải là một đứa con dâu ngoan ngoãn ...Nhưng các con tôi thì sao , bọn nó là cháu nội của bà kia mà ...? ) Ngày thôi nôi thằng bé , sau khi đấu tranh quyết liệt để gọi bằng được anh về lo cho con , Tôi mang chuyện này chia sẻ cùng má chồng để nương nhờ một sự công minh phân xử ,không ngờ đáp lại là những câu đay nghiến khiến tôi lúc ấy cảm thấy sững sờ ...và chợt hiểu ra tất cả ...)

Rồi tiếp theo là lần này ...:


- " Tao nói cho Mày biết , mày mà còn ngang ngạnh nữa thì dù một thằng chồng mày chứ 10 thằng Tao cũng có thể bắt con Tao về ..." !?

- " Tao nói cho mày biết , Mày đừng hòng dành lấy chồng mầy làm của riêng . Tao nói cho Mày biết , con Tao từ nhỏ mấy chị em nó rất yêu thương nhau , Mày đừng hòng dành lấy chồng mày  nhằm ý đồ chia rẽ ruột thịt nó ..."

"Tao nói cho mày biết ... Tao nói cho Mày biết ...v..v..và ..v..v ..."

 Tôi vừa tức giận vừa ngơ ngác ...:  " dành ... dành ... dành cái gì ?
chồng tôi là một con rối à ? một món đồ à ? ..."( từ trong tiềm thức của sự nổi loạn hình như nghe  văng vẳng có tiếng một ai đó ... đáp trả lại ...)
 Nhưng rồi thực tế cũng chỉ là một sự im lặng chịu đựng  , đến mức phi thường...


Cái sự vô lý đến nghiệt ngã của Má chồng đã vô tình khiến Tôi giận dữ đến tột độ và trong cơn giận dữ tột độ cố kìm nén ấy , Tôi không còn thốt lên được thêm một lời nào nữa ...Tôi không thể phản kháng bởi vì tôi biết có nói gì đi nữa cũng vô ích , Tôi chọn cách im lặng bởi vì không thể không im lặng . Chỉ vậy thôi !

Tôi từ nhỏ vốn là một đứa con gái ngang ngạnh và bướng bỉnh ( Tôi thừa biết bản chất của Tôi là thế ) Ngày Má Tôi còn sống , bà không ít lần giận dỗi vì Tôi hay cãi lại mỗi lúc bị Má mắng oan ...
Nhưng Tôi không ngờ  với Má chồng , Tôi lại đã đủ "dũng cảm" để im lặng chịu đựng ...

 Má ruột đã không ít lần giận hờn và phàn nàn với Tôi :

" Tại sao Má rầy la thì con cãi lại cho đến cùng , còn má chồng con mắng chửi thì một mực nín thinh ...? . Tôi cũng đã vài lần giải thích với Má " Người ta là người dưng , tình yêu thương từ đầu vốn đã không có , nếu con giữ nguyên tính nganh bướng như ở nhà mình thì có lẽ người ta sẽ ghét bỏ , mà một khi người dưng ghét bỏ thì cho dù cả đời có làm đủ mọi cách để cố níu kéo tình cảm trở lại như bình thường cũng rất khó má à ! Với Má thì khác , Má là má ruột của con nên dù con có ương ngạnh bướng bỉnh hay cãi lại làm cho Má giận đi chăng nữa thì cuối cùng Má vẫn là Má ruột , tình thương không bao giờ suy giảm Má ơi ! "
( Liệu Tôi có phải là đứa con bất hiếu khi nói với Má mình như thế không ? Bây giờ có đôi lúc Tôi cũng cảm thấy hối hận vì đã nói với Má như thế )

Không biết Má Tôi đồng thuận được mấy phần cho lời giải thích của Tôi nhưng từ đó Má Tôi không can thiệp vào bất cứ chuyện gì liên quan giữa Tôi và bên chồng nữa ... cho đến lúc Má Tôi mất ....

( Còn tiếp ...)




Huỳnh Gia

Đội chiếu bóng nữ - Một thời để nhớ ...

Tôi từng tự hứa với mình rằng bằng khả năng có thể sẽ cố gắng viết một chút gì đó , dù chỉ một chút thôi gọi là hồi ức để tặng cho khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình . Khoảng thời gian của những ngày  tháng có thể gọi là bắt đầu chập chững bước chân vào đời , khoảng thời gian ấy dù không dài lắm nhưng rất thú vị đối với tôi , đó chính là khoảng thời gian được nhận công tác làm một cô công nhân máy chiếu của một đội chiếu bóng .
 
Ngày hôm nay ,  sau buổi họp mặt của nhóm bạn CB ngày xưa , khi nhìn những mái tóc  đều đã lấm tấm những sợi bạc đang cùng ngồi lại  bên nhau vui cười rộn rã  và ôn lại từng kỷ niệm , cảm xúc như bừng lên trong tôi và thế là bây giờ tôi quyết định không chần chờ nữa ...
 
.......................................
 
 
Từ đây cho đến cuối năm chỉ còn gần hai tháng ngắn ngủi, hai tháng cho tôi bước qua tuổi mới -Tuổi 50 .  Với gần năm mươi năm có mặt trên cuộc đời này  tôi dường như nếm trải gần đủ cả mọi thứ ...hạnh phúc cũng có , bất hạnh cũng có , thành công có - thất bại có - Vui có - buồn có - chán nản có - hy vọng  , tuyệt vọng cũng đều có cả ...v..v...
 
Nhưng có lẽ trong khoảng thời gian của gần năm mươi năm đã đi qua trong cuộc đời này , thì khoảng thời gian của hơn mười năm làm việc trong ngành  chiếu bóng chính là khoảng thời gian đẹp nhất , khoảng thời gian đã để lại cho tôi nhiều " thước film tư liệu" đáng nhớ và đáng để nâng niu nhất ...
 
 ( Chuyện công tác trong thời bao cấp thì có lẽ ai từng trải qua cũng đều hiểu rõ , ở nơi đây tôi chỉ kể về một khía cạnh nào đó rất nhỏ nhoi được gọi nôm na là " Kỷ niệm "của riêng tôi  )
 
Mười năm tuổi trẻ tôi lúc ấy là mười năm của sự lăn xả trong công việc không hề biết nhàm chán  , của khát vọng về một tương lai tươi tắn , của mối tình đầu rất ngây ngô của một thời con gái  và của những gì được xem là lãng mạn nhất của đời người  ...
 
Ngày ấy tôi là một cô gái vừa tròn hai mươi tuổi chân ứơt chân ráo từ vùng kinh tế mới quay ngược trở về nhà để bắt đầu cho một bước ngoặc mới ...Đi làm cho một cơ quan thuộc ngành văn hoá thông tin . Một chút e dè ngượng ngập , một chút bỡ ngỡ , một chút lo lắng bất an  ...v...v...rất nhiều "một chút" đã đan chéo trong tôi khi cầm trên tay tờ quyết định nhân sự của lãnh đạo  . Bắt đầu từ hôm đó , tôi chính thức bước vào môi trường mới - môi trường tập thể , chính thức trở thành công nhân viên của một cơ quan nhà nước .

Thủ trưởng của cty tôi ngày đó là một phụ nữ năng động ,cầu tiến  và đầy nhiệt huyết , chị được thuyên chuyển phân cấp từ Cty phát hành phim và chiếu bóng tỉnh về quản lý Cty chiếu bóng huyệnHoà Thành  . Việc đầu tiên của chị sau khi ổn định nhân sự là trình ngay lên cấp trên văn bản đề nghị thành lập đội chiếu bóng nữ - đội chiếu bóng nữ đầu tiên của cả nước . Sáng kiến đựơc xem là táo bạo lúc bấy giờ đã được các vị lãnh đạo của ủy ban Huyện và sở VHTT nhanh chóng phê duyệt . Thế là đội ngũ chiếu bóng nữ được ra đời trong đó có tên tôi , chúng tôi gồm năm cô gái tuổi trên dưới hai mươi được đào tạo cấp tốc  trong vòng một tháng khoá sơ cấp quản lý và vận hành máy chiếu để kịp chiếu phục vụ nhân dịp ngày 2/9 - ngày quốc khánh - ngày khánh thành bãi hát ngoài trời của xã Hiệp Ninh ( Bây giờ là phường 4 thuộc địa bàn thị xã Tây Ninh ) .
 
Ngày đó không có net , chưa có phim vidéo ....Cả tỉnh Tây Ninh cũng chỉ có được hai rạp chiếu là rạp Gò Dầu và rạp Nhân dân ở Thị xã . Vì chưa có nhiều phương tiện giải trí như bây giờ  nên ngoài giờ học , giờ làm lụng trong ngày , người dân địa phương chủ yếu thư giãn bằng cách mua vé vào các bãi hát để coi ca nhạc - coi cải lương và thịnh hành nhất là đi coi phim .
 
Phim lúc ấy toàn là phim nhựa được du nhập từ các nước XHCN rất nhiều . Nhiều nhất là phim Liên Xô ( nhưng không hiểu vì sao người xem không yêu chuộng lắm những bộ phim của quốc gia đứng đầu khối liên bang xô viết này )nên phim của các nứơc XHCN như Tiệp Khắc( Cộng hoà Czech ) - Bungary - Đức - Ba lan và một số nước khác  vv...rất ăn khách , nhất là khi chiếu những bộ phim thần thoại hoặc tâm lý xã hội ...những đêm đó thường là một - hai ngàn vé  có lúc nhiều hơn(  những ngày lễ tết , có đêm lên đến trên dưới bốn ngàn vé ) cho một suất chiếu . Phim chuyển về với Cty chúng tôi hàng tuần theo sự sắp lịch bắt buộc của ngành dọc , tức là Cty CB Huyện chịu sự quản lý chuyên môn của cty chiếu bóng tỉnh , cty chiếu bóng tỉnh lệ thuộc từ lịch phân phối của fafilm thành phố HCM - Pafilm Thành phố lại lệ thuộc Fafilm trung ương ... 

Ngoài những công tác đơn giản như bán vé - kiểm soát vé thì hai khâu chuyên môn quyết định " vận mệnh đêm chiếu " chính là thuyết minh phim và công nhân vận hành máy chiếu  . Tôi cùng một cô bạn cùng lúc về đơn vị mới đã được "ưu ái" nhận nhiệm vụ đảm trách một trong hai khâu quan trọng đó :" Cô công nhân máy chiếu "
 
Lúc nhận quyết định công tác , trong tôi thích thú lắm - háo hức lắm  , nhưng đến khi được bàn giao tài sản nhìn thấy hai cổ máy vuông vuông 35 ly của Liên Xô mỗi cổ nặng ba bốn chục kg đang nằm trong hai chiếc thùng gỗ hình chữ nhật kia ...chúng tôi mới giật mình hốt hoảng , với hai thân hình cao chưa đầy 1m60 của hai cô gái mảnh mai yếu đuối nếu mang cân dồn lại nhiều lắm cũng chỉ nặng chừng hơn 80kg thì chuyện hàng ngày phải nâng đặt lên hai chiếc chân máy cao  hơn 1m  tựa như chiếc kiềng ba chân sừng sững kia và bắt ốc vít vào rồi sau khi chiếu xong phải khiên hạ xuống cất vào hai cái thùng gỗ hình chữ nhật xanh xanh màu hy vọng kia ...là chuyện nhất thời không tài nào làm nổi ,bên cạnh đó còn một số công việc lẻ tẻ có liên quan đến điện như bắt loa , đi dây điện , câu bóng đèn thắp sáng , đèn thuyết minh .v.v... đã đủ phức tạp .
 
Nặng nhọc không kém là khâu dựng tấm màn ảnh rộng , tấm vải làm màn ảnh rộng là một tấm vải bạt rất chắc  trắng tinh có chiều rộng khoảng 4-5 m gì đó ( tôi không nhớ chính xác ) được may viền xung quanh bằng một đoạn vải khác màu xanh dương đậm , mục đích để hạn chế độ phân giải của ánh sáng nếu cự ly từ máy chiếu đến màn ảnh không đúng khoảng cách cho phép , tấm vải đó là một loại vải rất dầy và bền cũng được nhập từ LX đủ để gió trong một thời gian dài không nhanh chóng xé rách , hai chiếc trụ sắt cao nghệu khoảng trên dưới 4m thoạt nhìn giống như hai cây ăng - ten truyền hình và cuối cùng là bốn chiếc cọc sắt rất cứng cáp có một đầu được bo nhọn quắt hình dáng tựa như một cây đinh khổng lồ . Sau khi tập trung đến điểm chiếu , dựng máy xong  cả đội phải hì hục dựng tiếp tấm màn ảnh cho thẳng đứng lên , việc tiếp theo đó nữa là đóng bốn cái cọc cho thật sâu cố định vào bốn góc để chằng thật căng bốn sợi thừng bằng một loại dây dù cũng rất chắc , đất chỗ đóng cọc cũng phải thật cứng để giữ thăng bằng cho tấm màn ảnh không bị nghiêng chao .  Có đôi khi gió lớn quá , chỉ sau vài cuộn phim tấm màn ảnh không chịu nổi độ bọc của gió đã bức cọc và ngã lăn đùng xuống thảm cỏ sân bãi , lúc ấy cả đội phải ngưng chiếu tập trung lại  cùng nhau hì hục dựng thêm lần nữa chắc chắn hơn , vui nhất là thời điểm này , trong lúc chờ đợi "khắc phục sự cố" ấy đã có rất nhiều khán giả cùng xúm lại phụ giúp chúng tôi để chiếc màn ảnh nhanh chóng được phục trạng rồi ...bình thản quay lại chỗ ngồi để xem tiếp bộ phim đang đến hồi gay cấn ...
 
Có lẽ hiểu được điều hạn chế đó cho nên thời gian đầu , ban lãnh đạo Cty đã đặc cách biệt phái thêm một nhân viên nam hỗ trợ những khâu khiên vác nặng nhọc , hai chúng tôi cũng phải cùng làm  với bạn ấy . Hàng ngày sẽ vừa cùng đứng chiếu vừa học việc cho đến lúc nào chúng tôi có thể thao tác thành thục thì Cty sẽ rút bạn ấy khỏi đơn vị nữ .
 
Thôi thì : " Đường tuy khó - không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì ngại núi e sông " vậy ....
 
Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên đi chiếu ,trước đó Cty đã may sẵn cho đội chúng tôi nói riêng và các đội khác nói chung những bộ đồng phục màu xanh từa tựa như những bộ đồng phục của các anh chị thanh niên xung phong . Xúng xính trong bộ " quân phục " mới , đối diện cánh cửa mới toanh đang mở dần ra trước mắt , tôi - " cô tân binh chiếu bóng " bất giác nghe lòng mình rộn lên một sự háo hức thật khó tả ....Có lẽ đó chỉ đơn giản là nhiệt huyết của tuổi trẻ  - có thể là thế cũng có thể là không phải mà là một điều gì khác tương tự thế , nhưng cho dù là điều gì đi chăng nữa thì đó chính là cảm xúc chân thật nhất mà tôi đã từng trải qua ...
 
 Buổi chiếu được bắt đầu từ 21h sau khi các vị lãnh đạo đã hoàn tất mọi thủ tục cần thiết cho một buổi lễ , máy móc - phim ảnh và chiếc màn bạc mới xuất kho đều đã được chuẩn bị sẵn sàng  ... tâm trạng tôi  lúc ấy rất hồi hộp , tựa như nàng dâu ngày đầu tiên đi ra mắt mẹ chồng vậy ...nhưng rồi cuối cùng cũng kịp "chỉnh đốn tư tưởng" bởi vì trong suốt buổi chiếu đầu óc tôi cần phải tập trung  cao độ  không được để xảy ra sơ suất , ( nguyên tắc của một buổi đứng máy là phải giữ bình tĩnh trong từng thao tác một vì có đôi lúc do chất lượng phim kém rất dễ xảy ra tình trạng bị đứt phim giữa chừng , lúc ấy độ nhạy bén là yếu tố quan trọng nhất của người công nhân vận hành) .
 
 Cuối cùng rồi buổi chiếu cũng kết thúc , vì là buổi khánh thành bãi hát nên đương nhiên phim mang chiếu sẽ là một bộ phim chiến đấu của Việt Nam , thời ấy lượng phim ảnh không quá đa dạng như bây giờ nên cho dù là phim gì cũng ít nhiều thu hút được khán giả đến xem  . Bãi hát đêm khánh thành rất đông , chật nêm cả , mọi người vừa xem vừa bình luận rôm rả cả lên . Không biết các bạn tôi lúc ấy tâm trạng như thế nào riêng tôi thì cảm giác rất lạ ,có một chút  lâng lâng pha lẫn một chút tự hào và hãnh diện khi có rất nhiều những cặp mắt không tập trung vào phim mà cứ chăm chăm nhìn mình đầy ngưỡng mộ , tiếp theo đó là những bước chân lân la đến gần , những câu chào hỏi làm quen , những câu hỏi được đặt ra ... kèm theo những tiếng trầm trồ đầy thán phục ( có lẽ đó là chuyện được mọi người xem là " chuyện lạ có thật " cũng nên  ) . Tóm lại không khí của buổi chiếu đầu tiên ấy thật vô cùng nhộn nhịp .
 
 Sau khi phim kết thúc ,tất cả khán giả đã ra về , trong lúc chúng tôi bắt đầu dọn dẹp máy móc để mang về nơi tạm trú của đội thì bất ngờ trời đổ ập một cơn mưa thật lớn  và  thế là bọn chúng tôi phải cố gắng bằng mọi thứ có được tìm mọi cách che chắn để những hộp phim và máy không bị vào nước dù chỉ một vài giọt  và rồi cả đội lóp ngóp dầm cả mình ngoài trời mưa lạnh ngắt để khuân vác , di chuyển máy móc về nơi tạm trú thật an toàn ,khi xong mọi việc nhìn đồng hồ đã hơn 0h , việc cuối cùng là thay phiên nhau  tắm rửa thay đồ - ăn khuya và ...lăn ra ngủ vì quá mệt nhọc .
 
Sáng hôm sau khi bật thức dậy , cả đội bỗng nhìn vào nhau cười rộ lên thích thú vì ... chỉ sau một cơn mưa lúc đêm thôi toàn thân chúng tôi,  nhất là đôi chân đều được nhuộm một màu xanh giống hệt như màu da của cô gái dân tộc Na'vi trong bộ phim 3D có tựa đề AVATAR vừa chiếu hồi năm rồi.
 
Những ngày tháng sau đó  chúng tôi rồi cũng quen dần với công việc , đội chiếu bóng nữ chúng tôi ngoài các buổi chiếu tại bãi hát chính , thỉnh thoảng cũng phải đưa máy đi phục vụ rất nhiều nơi nếu có yêu cầu . Trường học , cơ quan , quân trường , công trường , nông trường , hội nghị  ..v..v...đều in dấu chân của chúng tôi  . Chúng tôi và hai cổ máy to kềnh kia đã được đi rất nhiều nơi , đã chiếu rất nhiều phim , đã dầm rất nhiều những cơn mưa tương tự ...
 
Chúng tôi - những cô gái trẻ đang phơi phới sức sống kể từ lúc ấy do điều kiện công tác không cho phép đành phải chấp nhận tạm gát lại những cuộc vui riêng  chỉ vì  những buổi chiếu . Ngày lễ - ngày tết , trong khi các bạn đồng lứa khác đi chơi với bạn , đi hẹn hò với người yêu thì chúng tôi phải tăng thêm suất chiếu ... 
 Năm đầu tiên ấy khi kim đồng hồ chạm vạch 0h  báo thời khắc giao thừa đã đến , tiếng pháo nổ râm ran khắp nơi thì chúng tôi vẫn phải đang tập trung cả ngoài bãi hát chiếu suất phim cuối cùng của đêm để "Chào năm mới "phục vụ cho một lượng khán giả khổng lồ đang ngồi đợi chật cứng cả bãi.
 
Thế là tôi biết thêm một chút nữa về cảm giác không có mặt ở nhà cùng gia đình để đón giao thừa... Tuy có hơi buồn , nhưng bù lại cái không khí cùng đón năm mới với khán giả cũng thật vui , thật náo nhiệt . 
 
  Và cũng bắt đầu từ cái tết đầu tiên đó , cụm từ :" đi chơi lễ - tết " đối với chúng tôi dần dà đã trở thành những câu từ xa lạ...nhưng bù lại , chúng tôi có thêm nguồn vui mới , có thêm rất nhiều những người bạn mới , riêng bản thân tôi dường như trưởng thành hơn từ bước ngoặc đó...cái bước ngoặc ngẫu nhiên đầy lý thú của cuộc đời...
Tiếc là do công việc tương đối khá nặng nhọc ,có rất nhiều điều  hạn chế mỗi khi đi chiếu vùng sâu vùng xa và bằng sức khoẻ của những cô gái , chúng tôi cho dù cố gắng cho đến đâu cũng không thể kham nổi ... nên chỉ không đầy một năm , đội chiếu bóng nữ  tự động được giải tán , các thành viên của đội được Cty điều về đơn vị mới với công việc mới tương đối nhẹ nhàng và phù hợp với sức mình hơn như thuyết minh phim - bán vé ...Riêng tôi lại được đào tạo thêm một khoá nữa đó là khoá tuyên truyền thuyết minh phim , sau đó nhận công tác thuyết minh phim ở đơn vị chiếu bóng của bãi hát Hoà Thành thêm một năm và rồi nhận quyết định về làm cán bộ tuyên truyền phim kiêm nhiệm công tác hành chánh tổ chức của khối văn phòng Cty ... 
 
 Đã hai mươi năm trôi qua kể từ lúc ngành chiếu bóng tự động giải thể , đội lính chiếu bóng chúng tôi ngày xưa ấy mỗi người đi một hướng , nhóm bạn cũ bây giờ chỉ còn lại chừng mười mấy người còn cố gắng giữ được liên lạc với nhau và y như rằng mỗi lần có dịp họp mặt thì mảng đề tài "Chiếu Bóng" vẫn luôn luôn là mảng đề tài nóng bỏng nhất .
 
 Thế đó . Câu chuyện mười năm tuổi trẻ của tôi vẫn còn tồn đọng nhiều lắm những kỷ niệm rất khó quên như thế đó cho nên dù chỉ là một khoảnh ký ức rất ngắn của ngày xưa thôi cũng khiến tôi bây giờ thỉnh thoảng nghe lòng mình nhớ đến quay quắt ...
 
Và còn nữa ... còn nữa ...còn rất nhiều nữa ... còn đủ cho tôi của hôm nay - ngày mai và những ngày tiếp theo sau có được tài sản cho riêng mình là một vùng đất mang tên "Hoài Niệm" để có thể viết :

" Một chút cho Tôi - một chút cho Người "
 
 
Huỳnh Gia  
 
Viết xong lúc 21h30 ngày 20/11/2011

Tôi và mùa đông

Là đứa con của vùng đất miền đông Nam bộ quanh năm chỉ có hai mùa mưa - nắng , lại sinh ra vào tháng 3 , lúc ấy vẫn còn là mùa xuân . Có lẽ suốt cả đời mình , tôi sẽ không có được diễm phúc được nhìn thấy bốn mùa thay phiên nhau đi qua trong một năm .
 Ngòai mùa Hạ vàng rực nắng kèm theo tiếng ve kêu râm ran cùng  mùa Xuân ấm áp với ngàn hoa đua nhau khoe sắc và những chộn rộn tất bật cho cái tết cổ truyền ra tôi sẽ không được thả mình ngắm những chiếc lá vàng bay theo gió của mùa Thu , mùa làm nao lòng những ai có tâm hồn thi sĩ - và lặng ngắm cái đẹp rất lạ của mùa đông giá rét với băng - tuyết và những cơn gió như xóay sâu vào lòng người ở những vùng địa đầu của đất nước . 

Nơi tôi sinh ra chỉ có mưa và nắng , bắt đầu từ cuối tháng 9 đầu tháng 10  đã là mùa nắng - nắng lúc này không hét lắm vì ảnh hưởng bởi cái lạnh của mùa đông từ phía Bắc tràn vào -Khoảng thời gian của tháng 10 thì mùa đông (có thể gọi như thế ) bắt đầu đến... thi thoảng chỉ nghe lất phất cái se se của những cơn  gió mùa bị lạc đường ... Cái gọi là mùa đông ấy ở nơi tôi không đủ lạnh đến căm căm nhưng cũng đủ để hầu như tất cả mọi người nhất là đám trẻ thi nhau khoe những chiếc áo ấm - áo khoác đủ màu đủ kiểu ...

Mùa đông của quê tôi chỉ có như vậy thôi - thoáng qua và đi mất - Thế nhưng không hiểu vì sao Tôi lại thích mùa đông đến lạ ....
Tôi thích cái cảm giác  như mơn man da mặt - thích những cơn gió lồng lộng vào mỗi buổi sáng sớm như xoáy tê vào từng thớ thịt . Thích cái nắng nhè nhẹ e ấp và dịu dàng cứ như cô gái mới lớn đang nép nhẹ vào vòng tay mạnh mẽ bao la của  chàng gió ...Thích được cuộn tròn trong chiếc chăn thật dày để cảm nhận sự cách biệt rạch ròi của hai mảng không gian ...
Rất thích ...Nhưng ...

Mùa đông của tuổi thơ tôi là một chuỗi những vất vả nối tiếp nhau diễu hành trên đoạn đường đời rộng lớn ,tôi không hề có hạnh phúc được nũng nịu  nằm co tròn trong vòng tay mẹ như  những đứa trẻ cùng trang lứa hệt mấy chú gà con mới nở đang cần được che chỡ bảo vệ ...

Mùa đông của tuổi thơ tôi là những giây phút giang mình giữa cái lạnh căm căm của mùa gặt lúa - trên đôi tay là những xâu kẹo đậu phộng và những chiếc bánh ngọt ...lang thang khắp các bờ đê gập ghềnh , lõm chõm những viên đất bùn to - nhỏ bị nắng phơi cô cứng đến phồng rộp đôi bàn chân nhỏ bé , mắt dáo dát nhìn khắp mọi nơi mong chờ cái ngoắt tay hay tiếng gọi " Này cô bé !" mà đổi lấy những lít lúa vừa mới đập còn thơm mùa rạ ...và như thế , suốt cả buổi có khi chỉ gom được chừng vài chục lít mang về chêm vào chiếc thùng được ba tôi ghép lại bằng 4 tấm ván mỏng  làm "kho" lương thực cho hơn 10 miệng ăn lớn nhỏ trong nhà và làm vốn mua lại những xâu kẹo , những chiếc bánh cho ngày hôm sau của những lặp lại tương tự...

Mùa đông của tuổi thơ tôi ngày ấy là những đêm phải thức dậy từ 2 - 3 giờ sáng để phụ ba - má và các anh chị nắn từng cái bánh chuối nho nhỏ rồi chiên phồng lên kịp cho buổi chợ sớm - cái lạnh tạm thời được đẩy lui một lát vì bên cạnh mình là cái bếp lửa đỏ rừn rực ... Nhưng rồi ...khi buông tay để chuẩn bị cho một buổi học mới - cái lạnh cộng cái buồn ngủ đủ khiến tôi vừa đi vừa chạy lại vừa có cảm giác như đang bay lơ lửng trên mây ...mãi cho đến lúc giật bắn cả mình khi nghe tiếng trống dồn dập gọi vào lớp học ...
Mùa đông của tuổi thơ tôi ngày ấy không hề có niềm vui được cùng các bạn đồng trang lứa khoe khoang những chiếc áo ấm đủ màu sắc . Trên tấm thân mỏng mảnh gầy gò là 2 chiếc áo chồng vào nhau ( một ngắn tay và một dài tay ) Cái lạnh tuy không đến đỗi cắt da nhưng cũng đủ cho một cô bé 9-10 tuổi phải cắn chặt hai hàm răng đang đánh vào nhau cầm cập , cả người run lên bần bật và đôi tay bé nhỏ phải xoa liên tục vào như để tìm dù một chút hơi ấm ...

Như thế có lẽ dường như đã đủ để qua một mùa đông ... một mùa đông chưa thật sự gọi là mùa ...

Lớn lên một chút ... mùa đông của tôi là những buổi chiều đạp xe hàng  chục cây số để chở những bao bột mì về cho các chị đổ thành những chiếc bánh đủ màu sắc , và những buổi sáng phải lội bộ đi và về hơn 12 km để đến trường cùng thầy bạn ...

Mùa đông của tôi tiếp sau đó là những khốn khó - đói nghèo , có những buổi phải nấu khoai ăn thay cơm ...có những buổi phải ăn rau muống nấu với mì sợi thay cơm và có những buổi phải nằm co quắp vì không còn gì để ăn ...Đêm đến , các anh chị em phải nép chặt vào nhau chờ thân nhiệt tỏa ra thay chăn ấm ...

Những mùa đông sau đó nữa là những lận đận lao đao , gian nan đến đỗi không thể tiếp tục học lên đại học như các bạn cùng trang lứa dù tôi thừa khả năng chỉ vì ... không có tiền ...Gian nan đến đỗi phải lăn lóc ngoài chợ từ sáng sớm với thúng khoai mì nấu còn đang bốc khói để đổi lấy những đồng tiền ít ỏi cho chi tiêu trong nhà , gian nan đến đỗi đêm nào cũng phải thức đến hơn 12h khuya với cái tủ thuốc lá lẻ - đậu phộng , hạt dưa ...trên tay trong những buổi ca nhạc cải lương ngoài bãi hát để thành quả sau đó là mâm cỗ đơn giản cho ngày lễ - tết ...Cái rét căm căm thấm vào lòng thật sự khi một thân một mình cố rảo bước thật nhanh về nhà trên quãng đường vắng vẻ vào lúc hơn nửa đêm - Cái sợ hãi bóng đêm - sợ cái gọi là "ma" cộng thêm cái lạnh của gió đêm ...tất cả hòa quyện  vào nhau đủ làm cho đầu óc như tê dại hẳn đi ...

Những mùa đông tiếp theo đó của tuổi 17 - 18 là những ngày phơi mình trên nương rẫy với đủ những việc đồng áng như chặt mía - làm cỏ -nhổ mì - trỉa và thu hoạch lúa đậu v..v...và v ..v.. Hầu như tất cả mọi việc liên quan đến đồng áng tôi đều có thể làm đựợc ...và làm rất giỏi là đằng khác . Sáng sớm chỉ cần một vài chén cơm cùng một ít khô - mắm đơn giản - Tôi lại bắt đầu với một ngày mới của mình cùng hàng khối những công việc vượt quá sức cô bé với cơ thể nặng chưa đầy 40 kg . Lúc ấy mùa đông đối với tôi là một người bạn vô tình và nhẫn tâm nhất . Dù hiểu thế , bản thân tôi đâu còn cách chọn lựa nào khác , tất cả chỉ vì miếng cơm và manh áo ...

Mùa đông ngày xưa ...của tôi...là như thế ...

Tôi chỉ có thể hưởng cái cảm giác đắm mình trong mùa đông một cách thích thú thật sự khi bước vào ngưỡng cửa 20 , chỉ có thể tận hưởng cái cảm giác lâng lâng trong gió bấc khi cùng đám bạn làm chung cơ quan lang thang khắp nơi trong những đêm noel lạnh lẽo và đầy gió ...

Ngày ấy tuổi 20 -Tôi chỉ là một cô gái vừa rời khỏi rẫy nương - người đen nhẻm , mặt đầy những đốm tàn nhang - quê mùa và thô kệch .

Tôi không phải là một cô gái đẹp đúng nghĩa của nó - Tôi chỉ mang dáng dấp của một  thiếu nữ mảnh mai trắng trẻo và tương đối dễ nhìn , nhưng sau những năm tháng tuy ngắn được dầm mình trong nắng gió , cái trắng trẻo thư sinh ấy tạm thời được phủ một lớp sạm sạm ...cái mảnh mai yếu đuối ấy tạm thời được che chắn bởi sự chắc lõi của những tháng ngày lao động cực nhọc ...Mãi rất lâu , những vết chai cứng trên đôi bàn tay nhỏ bé thon dài của tôi mới dần dần tan đi trả lại cho tôi dáng vẻ ban đầu của nó ...
Những mùa đông năm sau nữa ... Tôi thật sự tạm gát lại những cam go vừa trải qua của cuộc sống để bước vào tập thể của một Cty thuộc nghành văn hóa -"Cty phát hành phim và chiếu bóng ". Bằng sức sống hừng hực của tuổi trẻ - Tôi kịp hòa mình hưởng thụ những đam mê - những thành công nhất định bằng chính khả năng thiên phú của mình ...Mùa đông bấy giờ đối với tôi thật là tuyệt vời đến lạ lẫm ...Tôi hát - Tôi rong chơi - Tôi nhảy múa - Tôi như cánh chim nhỏ được bay vào khung trời xanh bao la và trong vắt ... Tôi bắt đầu cho cuộc dạo chơi không mệt mỏi - Tất cả những gì được xem là năng khiếu - là sự thông minh của khối óc đang bị kìm nén từ bấy lâu , nay được dịp bừng sáng lên như ngọn lửa . Tôi như quên hết những gì không vui đã trải qua để bắt đầu cho một sang trang đầy hấp dẫn và lý thú ...
Tôi và mùa đông cùng bước vào đời ...

" Cán bộ tuyên truyền phim" là chức danh cuối cùng và tương đối có uy tín nhất trong ngành  mà tôi có được . Những mùa đông  năm ấy , tôi được đi khắp các trường học - cơ quan lập danh sách hội viên thành lập CLB người yêu phim .Đựơc đi khắp nơi mỗi dịp lễ -tết để tuyên truyền phân tích và giới thiệu nội dung những bộ phim hay sắp được công chiếu ,được đi khắp nơi để  thuyết minh cho những bộ phim nước ngoài nhằm phục vụ các chiến sĩ biên giới - thao trường ...Được đi khắp nơi để giao lưu học hỏi những kinh nghiệm trong ngành ...Đi khắp nơi để làm quen với phong cảnh đẹp của quê hương đất nước .... 

Chỉ tiếc là trong lúc những đam mê của tôi còn đang nóng bỏng thì đột ngột cty phải giải thể sau một thời gian sát nhập với cty nhiếp ảnh và bị thua lỗ . Áp lực của nền kinh tế đang suy thoái thời bấy giờ và quy luật của sự đào thải là việc tất yếu không thể nào tránh khỏi sau thời kỳ bao cấp. Tôi và mùa đông của tôi từ đó phải dừng lại nơi khúc ngoặc mới - khúc ngoặc với hàng chuỗi những cam go vất vả mới - Khúc ngoặc đẫm nhiều nước mắt nhất- Khúc ngoặc đáng nhớ nhất nhưng cũng đáng quên nhất của cuộc đời ...mà tôi sẽ đề cập đến vào dịp khác ...

Mùa đông của tôi chỉ là thế - nó không hẳn đơn giản như mùa đông của nơi tôi sinh ra và lớn lên  - cũng không quá khắt nghiệt như những mùa đông thật sự của băng giá - tuyết và mưa ...của xứ người ...Nhưng suy cho cùng đã gọi là mùa đông cho dù có nửa vời hay đúng nghĩa thì tất nhiên dù ít , dù nhiều bản thân nó vẫn là sự giá rét . Tôi - nó và những năm tháng tuổi thơ đã từng có những bước song hành như thế đó ...

Nhưng , cho dù bốn mùa  có thay đổi như thế nào - Cho dù cuộc đời tôi có thăng trầm ra sao , ở một khía cạnh khuất lấp nhất nào đó của trái tim tôi , mùa đông  vẫn là mùa Tôi yêu thích nhất mà không thể giải thích nổi "vì sao ?"


Huỳnh Gia


Viết xong vào lúc 0h15 ngày 21-11-2009
==============

Huỳnh Gia của 20 năm về trứơc :

untitled1.jpg picture by tayninh26
=======================

Xa xăm (tt)

Bằng lòng với số phận



Cho đến tận bây giờ tôi vẫn thường hay ước ao : giá như cuộc sống của tôi khá hơn ,đầu óc không còn phải lo toan vất vả cho từng miếng cơm manh áo có lẽ tôi sẽ tiếp tục cắp sách đến trường để học ...
Ý chí của con người thì ra cuối cùng cũng không thoát ra khỏi số phận .
 
**** 
 
Ngày ấy lớp của chúng tôi bao giờ cũng vượt trội so với các lớp khác về mọi mặt như học tập ,lao động ,văn thể mỹ . Ngày ấy phong trào văn nghệ và báo chí báo tường trong khối trường học vô cùng sôi nổi ,hầu như ngày lễ nào trong năm nhà trường cũng tổ chức thi đua làm báo tường . Những ngày lễ quan trọng thì cắm trại , đương nhiên những cuộc cắm trại không thể nào thiếu vắng những chương trình thi đua rồi . Với vai trò lớp phó văn thể mỹ ,tôi tham gia bằng tất cả năng lực và nhiệt tình của mình . Và lớp tôi bao giờ cũng là lớp điểm , lớp tiên phong... 
 
Thầy Quang Nhường dạy toán đặt biệt yêu thương lớp chúng tôi hơn các lớp bạn .Thầy có khuôn mặt của một lãng tử ,một tâm hồn của nghệ sĩ hơn là một thầy giáo . Ngoài những tiết học bao giờ thầy cũng nán lại để dạy chúng tôi hát ,dạy chúng tôi múa...Hoăc những ngày chủ nhật , chúng tôi tụ tập đến căn hộ thầy ở để học chữ , học hát , học cả đàn nữa...Đã mấy chục năm rồi ,bây giờ thầy ra sao tôi cũng không biết... 
 
Cầu nguyện cho thầy sự bình an . 
 
Đó là những tháng ngày rất đẹp của tuổi học trò mà cho đến bây giờ nó hằn rất sâu trong ký ức của tôi... 
 
Năm tôi học lớp 9 ,chiến tranh biên giới Tây Nam bỗng nổ ra dữ dội , Hàng ngày những quả bom từ bên kia biên giới luôn chực chờ đổ ập bất cứ nơi nào ,có nhiều lúc đang đi trên đường phải nhảy ào xuống những cài hầm dã chiến nằm cách khoảng ở hai bên lề đường khi nghe tiếng đề - pa. Một lúc sau khi không gian tương đối yên tĩnh ,chúng tôi lại trèo lên và cố rảo bước thật nhanh cho kịp đến trường (hay về nhà ) Cuộc sống đã khắt nghiệt lại cộng thêm khắt nghiệt...Nhiều lúc đang học , cả thầy lẫn trò phải chạy ào đến hầm để tránh những đợt pháo kích . Những tiếng ầm đùng vanglên chát chúa , miểng bom bay xổn xoảng xung quanh những căn hầmtrú ẩn của thầy trò chúng tôi ,rơi loãng xoảng trên mái tole của lớp học , sự sống và cái chết hình như chỉ cách nhau trong gang tấc....
 
Chiến tranh tưởng đã dẩy lùi sau ngày 30/4 , thế nhưng nó vẫn lãng vãng cho đến những năm sau đó...mãi cho đến ngày Cam - pu - chia thật sự hoà bình 
 
Những tháng ngày ấy ,tôi và các bạn đã vất vả biết bao .lo sợ biết bao
Và tôi - cũng trong những tháng ngày ấy đã dừng lại và buông rời bao hoài bão lẫn ước mơ trong một nỗi buồn tưởng không có gì xóa nổi.
Thật ra tôi cũng có thể giống như các bạn , kiên trì bám lớp học dù cho có vất vả như thế nào. Nhưng...cái tình thương đầy ích kỷcủa mẹ đã không cho phép tôi có sự chọn lựa nào khác.
 
Con đường tương lai của tôi đành phải cắt ngang trong những tháng ngày căng thẳng đó... 
 
Tôi không muốn kể tỉ mĩ mọi việc . Có thể mẹ có cáiđúng của mẹ ,đã là chiến tranh thì chuyện gì cũng có thể xảy ra...
 
Thôi thì cái số phận đã dành sẵn cho tôi ,tôi phải đón nhận nó thôi
Bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn thường hay nằm mơ thấy mình đến lớp ,có thể cái khao khát được học nó sẽ đeo đẳng tôi đến suốt đời này .... 
 
Một bước ngoặt của cuộc đời ...cho tôi và cho những bước đường gian khó đang chờ đón tôi ở phía trước...
 
 
 
Huỳnh Gia

Xa xăm (tt)

Quay về lớp .

..............................



...Hồi còn nhỏ nó đựợc nghe kể rất nhiều lần chuyện cổ tích Tấm Cám ,nó thích nhất là ông bụt hiền lành và tốt bụng ,ông đã luôn luôn kịp thời hiện ra để thực hiện mơ ước của cô Tấm . Nó lầm thầm khấn nguyện ông bụt hãy hiện ra trước mặt để xin má giúp nó...nó thầm thầm khấn mãi khấn mãi....

Nó bừng tỉnh giấc khi nghe giọng nói quen thuộc của cô giáo dạy văn chủ nhiệm lớp nó . Cô đang nói chuyện với má ở nhà trên . Nỗi mừng vui hiện rõ trong đôi mắt nó , nó chạy vụt lên nhà và đứng nhìn cô trân trối mà quên cả chào hỏi . Ông bụt hiện đến rồi chăng ?


Cô chào má ra về sau khi đưa mắt nhìn nó và nháy nháy....cái nháy mắt của cô thật nhiều ý nghĩa . Nhưng tiếc là cô chỉ nháy đựơc mỗi lần đó.

Con người luôn gắng liền đời mình với cái gọi là số phận , nó chưa hiểu số phận là gì bởi nó vẫn còn quá nhỏ , còn tuổi học tuổi chơi...
Nó chỉ biết vui thật vui lúc đó . Vậy là từ ngày mai nó sẽ lại được đến lớp ,sẽ được gặp bạn bè ,sẽ được hoà mình vào cái thế giới mà nó đã vạch sẵn cho nó từng bước đi....

Ngày mai , nó sẽ ôm hôn nhỏ bạn gái thân nhất ở gần nhà ngay trứoc mặt các bạn vì nó biết nhỏ bạn đã giúp nó ( chính nhỏ ấy đã cùng khóc với nó khi biết nó không được đi học và cũng chính nhỏ bạn ấy hứa sẽ năn nỉ cô giáo đến nhà xin má...)

Ngày mai...ngày mai...cả bầu trời như bừng sáng , nó nhìn đâu cũng thấy đẹp
nó khe khẽ hát....tung tăng...tung tăng...khắp nơi

Ngày mai nó sẽ không xin má tiền ăn sáng
Ngày mai nó sẽ dậy sớm hơn để đến lớp sớm hơn
Ngày mai...nó sẽ ngoan hơn
Nó tự hứa cho những gì tốt đẹp của ngày mai...

Còn ngay hôm nay , bao nhiêu là bài bị bỏ sót đang chờ nó học và làm cho xong ,cũng may là nhỏ bạn đã dành cả một ngày chép bài giúp nó còn nó thì cắm cúi học...học...học
Ngày mai....

.....................
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn thường hay ước ao : giá như cuộc sống của gia đình tôi khá hơn ,đầu óc không còn phải lo toan vất vả cho từng miếng cơm manh áo có lẽ tôi sẽ tiếp tục cắp sách đến trường để học cho đến lúc nào khối óc không còn cho phép ...

Ý chí của con người thì ra cuối cùng cũng không thoát ra khỏi số phận .
 
............................................


Huỳnh Gia

Xa xăm (tt)

Hụt hẫng
 
 
 
Một tuần lễ trôi qua...

cứ mỗi sáng sớm là nó bật dậy theo thói quen ,thay đồng phục theo thói quen và chờ đợi mẹ lên tiếng cho phép...nhưng má hình như không hiểu nỗi khao khát được đi học của nó . Sự tức giận đã lấn át lý trí má rồi chăng ?
Nó nhìn má và nhận lấy cái liếc mắt giận dữ : " đi vào ! đã bảo nghỉ học là nghỉ học ,không được cãi...! ".Nó lũi thũi quay vào , lũi thủi thay bộ đồng phục ra và âm thầm rút vào một góc nhà để khóc...Nó chưa hề cãi má bất kỳ điều gì . Nó sợ má hơn sợ ba . Ôi ! giá mà ba lên tiếng ,giá mà ba có thể quyết định mọi việc trong gia đình . giá mà ba giỏi hơn má nó một chút...Nó không thích tính hiền lành của ba một chút nào - hiền lành đến nhu nhược.tất cả mọi chuyện dù lớn hay nhỏ đều phải do má quyết định , một cái chế độ mẫu hệ nửa vời dần hình thành trong gia đình nó . Nó nhìn ba bằng cặp mắt van xin cầu cứu...nhưng vô ích !
Không ai thương nó... À không phải ! má thương nó lắm ,má không thể chịu đựng nổi cảnh nó ngày ngày lội hơn 10km đi về...Nhưng thứ tình thương đầy ích kỷ ấy đã vô tình hất đổ cái mơ ứơc nhỏ nhoi mà nó nung nấu từ lúc nhìn thấy tên nó được nằm trong danh sách những thí sinh đậu vào lớp đệ thất ( thi vào lớp 6 ngày ấy gọi bằng thi đệ thất ) . Trường trung học lúc ấy tuyển sinh rất khắt khe ,cả lớp của nó gần 40 học sinh thế mà ngoài nó ra chỉ có thêm bốn bạn khác thi đậu thôi
Cảm giác hụt hẫng nó khó chịu đến như thế nào chắc có lẽ không ai hiểu được

Nó hụt hẫng đến chới với...
Nó buồn như chưa bao giờ buồn...
Nó cảm thấy cả bầu trời như tối sầm...
Nó lặng lẽ khóc...khóc mãi...khóc mãi...và ngủ lịm đi trong góc tối nhất của ngôi nhà.

..............

Xa xăm ( tt)

Nghỉ học
 ............................... 


Trời chưa sáng hẳn , nó phải lồm cồm bò dậy . thao tác đánh răng xúc miệng chỉ gói gọn trong vòng 1 phút bằng một loại "kem" hỗn hợp gồm muối ăn trộn với than đã dược cà thật nhuyễn vả nhanh gọn hơn trong bộ đồng phục áo trắng quần đen ,chiếc áo được may bằng loại vải tám cứng ngắt dầy cộm , còn chiêc quần...không biết nên gọi đấy là kiểu thời trang nào ? khi nó được nối lại bằng những mảnh vải thừa lấy ra từ những chiếc quần khác ,hai ống quần đến những tám mảnh vải cùng tám loại hoa ...nhưng dù sao thì nó cũng rầt vui vì đấy là chiếc quần bằng vải mới (thường thì nó phải mặc những chiếc quần được sửa lại cho vừa với khổ người nhỏ bé của mình khi các chị vô tình làm rách một chỗ nào đó hoặc sờn mông ..(sáng kiến của má cho những cái quần bị sờn mông là đảo ngược ống lên thành đáy và thế là một cái quần nhỏ hơn sẽ dành riêng cho nó ) Quãng đường dài hơn 5 cây số rồi cũng chấm dứt ,nó cắm cổ chạy thụt mạng khi chợt nghe văng vẳng tiếng trống "thùng thùng ..." gọi vào lớp ...và loáng một cái ,nó đã kịp đứng trước của lớp của mình .Thầy cô chưa bao giờ khiển trách nó trong những lúc nó vào lớp trể 5 , 10 phút vì hiểu cảnh ngộ của nó ,nhưng nó lúc nào cũng tự hứa với mình là dứt khoát không bao giờ đi học trễ ... Nó không thể nào chịu đựng nổi những cặp mắt của bè bạn cứ nhìn chăm chăm vào khi nó bẽn lẽn xin lỗi cô thầy lý do đi trễ của mình .. ( nó là thế , ngang ngạnh và bướng bỉnh ) Nhưng nó chưa làm phật lòng ai bao giờ ,thậm chí các thầy cô đương nhiên xem nó như một tấm gương của sự vượt khó , nó không thích như vậy nên nó bằng đủ mọi cách để thật bình thường như các bạn ,nó phải dậy thật sớm ,thật sớm mới có thể làm đựợc điều nó muốn và ...nó đã làm được . Ngay từ hồi học tiểu học nó đã có mơ ước đựơc đi du học (ngày xưa chỉ cần học thật giỏi là có thể đạt được mơ uớc ấy mà không cần phải nhiều tiền ) nên dù má nó khuyên cách nào nó vẫn chọn khối A (anh văn ) mà không chọn khối P (Pháp văn ) để đựơc các anh chị của nó kèm cặp ... Nhưng mơ ước ấy đã tan theo làn bụi phấn của các thầy cô chỉ vì một cuộc cãi cọ vô lý của ba và má nó . ( Cho mãi đến tận hôm nay ,nó vẫn không thể hiểu nổi tại sao ba và má lại vô lý đến thế ) Xuất phát từ sự xót xa của má khi nhìn đứa con bé bỏng của mình ngày lại ngày phờ phạc hẳn trong những buổi tan trường .Má bảo ba tìm cách xin cho nó được chuyển về ngôi trường cấp hai gần nhà . Nhưng ngày ấy những người làm cách mạng ,những "cán bộ 30/4" thật đúng là những kẻ cục bộ và kém hiểu biết " Nếu chúng tôi giải quyết cho anh ,thì chúng tôi phải giải quyết cho một đống những xin xỏ khác !!! " Má nóng tính ,rất nóng tính nên : " không cho thì nghỉ ...nghỉ ...con gái thì học nhiều để làm gì ,cuối cùng cũng ...ôm con !!!??? " Cái vô lý này cộng cái vô lý kia để rồi nạn nhân duy nhất lại là nó ...! Thế là hết ..mơ ước đi du học : hết . Mơ ước được làm một nữ luật sư : hết . Mơ ước thoat ra khỏi cảnh nghèo : hết ... Nước mắt đổ dài trên gương mặt trắng trẻo thông minh của nó ,nó khóc lóc năn nỉ ...nhưng vô ích .Ý má muốn là trời muốn ,ba hiền đến nỗi chỉ biết ngồi im ... phục tùng . Nó không muốn nghỉ học ."Má ơi ! con không muốn nghỉ học đâu ..." Vô ích ! má nó làm sao hiểu được khi cả đời má chưa hề đặt chân đến lớp ,một chữ cắn hai không bể và cái quan niệm nam trọng nữ khinh còn in sâu trong nếp nghĩ ...!? Con gái thì không cần học cao ..con gái thì không cần hiểu rộng !!! Má ơi ! con gái thì sao ? Con không hiểu má ,không tài nào hiểu má ... 


..............................