Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Dấu xưa ...




Tôi sẽ nhớ  ... để rồi sang tiền kiếp
Bước qua nhau - vẫn còn cớ xoay người
Đừng lúng túng tìm nơi vùi kỷ niệm
 
Đụng cỏ nào lấp được dấu xưa - Tôi ...?


Ảnh của CuuLong Phan.

( Những dòng chữ viết tay và chữ ký này là của tôi đã viết làm quà tặng anh ngày anh lên đường sang nước bạn công tác )










 Như là cơn gió thoảng ...


Như tôi đã từng kể với mọi người về cái gọi là mối tình đầu , thứ tình yêu chưa kịp định hình đã vỡ tan như bong bóng nước bởi tác động của cả nội lẫn ngoại cảnh và từ đó nó với tôi là một câu chuyện cổ tích thật đẹp rất khó quên  ...

Năm tháng trôi qua thật nhanh , ba mươi năm dài đối với tôi giống như một cơn gió mang theo đủ hương vị của nó - trong đó có cả hương vị của những câu chuyện tình yêu ...

Câu chuyện này lẽ ra tôi định giấu nhẹm cho riêng mình . Hôm nay vào fc thăm anh , bỗng nhiên nhận đc món quà từ anh , đó chính là " bút tích xưa " , thế là kỷ niệm chợt ùa về ...có một cái gì đó thôi thúc ... thế là bây giờ tôi quyết định sẽ kể tiếp cho mọi người nghe  ... về " câu chuyện thứ 2 ..." của một thời tuổi trẻ .

Ngày ấy tôi  vừa tròn hai mươi tuổi - tuổi của sự hồn nhiên trong sáng - tuổi của khát khao được khám phá và chinh phục tất cả không nề hà khó khăn hay vất vả   ... hệt như một trong những tàng cây cao thèm khát được nắng soi bóng  hoặc gió vuốt ve ...hệt như những chú chim non khao khát được xoãy cánh tung bay khắp nơi mong tìm cho được nơi bắt nguồn của những sợi nắng mong manh kia hay những giọt mưa mát lạnh buổi trưa hè kia ... Và như thế tôi cùng tuổi trẻ tôi hăm hở nắm tay nhau tung tăng những bước chân trên khắp nẻo đường đời ...

  ( Cuộc chinh phục đỉnh cao của tôi ngày ấy chưa bao giờ bị giới hạn và ràng buộc ...Nếu như đừng có một ngày cty tôi đột ngột giải thể , đó chính là điều mà tôi tiếc nhất ...)

Nhưng ...

Có một điều mà ngày ấy tôi chưa kịp hiểu hết rằng bên cạnh  niềm vui được bay cao bay xa đó ,  tôi - cuối cùng cũng chỉ là một cô bé ngây thơ mang trong lồng ngực một trái tim yếu mềm và nhạy cảm ...Yếu mềm để vô tình một ngày chợt biết thật khó quá để thản  nhiên  phớt lờ cái cảm giác rằng  thì ra mình biết nhớ ... Và nhạy cảm để hiểu rằng đó chỉ là những giây phút vu vơ nông nổi rất ngắn ngủi để rồi phải tự mình vịn lấy mình mà gượng dậy một cách thật mạnh mẽ và dứt khoát để ... quên ...

 Thật ra khó có thể gọi câu chuyện này của tôi là câu chuyện tình yêu bởi vì ở đây phảng phất một chút của sự e dè , sợ sệt và ngần ngại , hoặc cũng có thể coi đó là khoảnh khắc ngắn ngủi của sự ngộ nhận  ...hoặc cũng có thể coi đó giống như phút bồng bột nhất thời của thứ tình cảm chưa kịp định dạng ... Nhưng dù gì đi nữa với riêng tôi , nó vẫn là một chút gì đáng nhớ nhất ...đáng được nâng niu nhất để gọi bằng " kỷ niệm "

Trở lại với khoảng thời gian từ lúc tôi bắt đầu với cuộc sống mới của một người lính chiếu bóng ...

Ngày đầu tiên bước chân vào cơ quan nhận công tác mới , chúng tôi - các cô gái của đội chiếu bóng nữ được đón tiếp rất nồng hậu bằng một buổi liên hoan nho nhỏ , đặt biệt nhất là các anh chị , chàng trai được xem là " ma cũ " không hề có thái độ của " kẻ trên người trước"  , bầu không khí nhanh chóng được phủ ấm bằng những câu chào hỏi lao xao ...

Rụt rè đứng nép vào một người chị mới vừa quen , tôi đảo mắt một vòng quanh những khuôn mặt xa lạ rồi sẽ trở thành đồng nghiệp kia  ,bỗng ánh mắt tôi vô thức dừng lại hơi lâu với chiếc lúng đồng tiền được khoét sâu mỗi khi cười trên gương mặt ngăm đen và đôi mắt hơi lộ khá ấn tượng của một người ...

 Đó là Anh !

 Như tôi đã kể , tôi vốn không phải là một cô gái đẹp đúng nghĩa của nó và hơn thế nữa , trong những ngày đầu tiên bước vào ngành này tôi vẫn chưa kịp trút bỏ được lớp da đen nhẻm bởi nắng gió và đôi bàn tay thô ráp chai sần do công việc nặng nhọc sau những năm làm lụng vất vả trên rẫy nên lúc ấy có lẽ không để lại ấn tượng gì đặc biệt với mọi người ,  kể cả anh  ...

Nhận quyết định công tác xong , tôi cùng các chị em của đơn vị chiếu bóng nữ lao vào một khóa học cấp tốc về vận hành máy chiếu và thuyết minh để một tháng  sau bắt đầu cho xuất chiếu đầu tiên ra mắt đội nhân buổi khánh thành bãi hát xã Hiệp Ninh (  bây giờ là phường 4 thị Xã )

Từ môi trường mới đầy năng động này , năng khiếu bẩm sinh của tôi chỉ một thời gian ngắn đã được phát hiện để rồi từ một cô bé có vẻ ngoài rất bình thường tôi nhanh chóng trở thành một " ngôi sao " nho nhỏ của các phong trào văn nghệ trong  ngành  , hoặc vươn ra một tí - của toàn ngành văn hóa . Từ đó ngoài giờ chiếu và công tác của cơ quan ra , tôi nhận rất nhiều thơ mời tham gia các chương trình giao lưu - kết nghĩa cùng các phòng văn hóa tỉnh bạn - viết lời bạt - dẫn chương trình hoặc hát hỗ trợ cho các buổi hội thi thông tin lưu động các huyện thị  .v ..v ...Tóm lại , song song với niềm vui được là một công nhân viên nhà nước - tôi còn nhận được rất nhiều những ưu ái của ban lãnh đạo mà không dễ nhiều nhân viên được nhận  ...

Cũng trong một khoảng rất ngắn đó , 5 chị em chúng tôi - 5 cô gái từ xa lạ đã xem nhau như ruột thịt cùng chia sẻ tất cả những vui buồn xoay quanh cuộc sống đời thường ...Có những đêm sau mỗi xuất chiếu , chúng tôi kéo nhau lội bộ hàng mấy km quay ngược trở về bãi hát Hòa Thành - nơi đặt trụ sở công ty để xem ca nhạc hoặc cùng các anh chị đang sống trong khu tập thể cty đàn hát nhảy múa với nhau ...Hầu như lần nào chúng tôi cũng được các anh ( trong đó có cả anh ) đưa  rước ...và như thế vô tình tôi đã không tài nào ngăn được một chút xao động của trái tim mình .

Bây giờ tôi sẽ bắt đầu câu chuyện về Anh .

Tôi sẽ miêu tả về  anh bằng những câu chữ thật ngắn gọn : " đẹp trai - lãng tử - đào hoa - tài năng - ngang tàng và bướng bỉnh "

 Anh mồ côi từ rất nhỏ và trải qua những tháng năm khắc nghiệt nhất để giành giật với miếng cơm manh áo cho đến ngày vào ngành , sự khắc nghiệt ấy đã tôi luyện anh đến mức mạnh mẽ hẳn lên - vững chải hẳn lên và trưởng thành già dặn hẳn lên so với lứa tuổi . Sự khắc nghiệt ấy cũng đã vô tình tôi luyện anh trở thành một kẻ mang tính cách ngang tàng  bướng bỉnh và bất cần đời ...  Có lẽ chính điều này đã khiến tôi chú ý đến anh nhiều hơn những người khác  và cũng chính điều này khiến tôi luôn lúng túng và nhỏ bé hẳn mỗi khi đối diện anh .

Anh đàn hay , hát rất giỏi . Tôi cũng có chút năng khiếu về khoảng ca hát , thế rồi chính những nốt nhạc du dương kia đã bắt nhịp cầu cho chúng tôi đến gần  nhau hơn...

Hàng đêm sau buổi chiếu chúng tôi thường tụ hợp lại bên nhau đùa giỡn và ca hát ... hễ rảnh một tí là ca hát , rỗi một chút là rong chơi ...Và như thế tôi và anh vô tình bỗng trở thành một cặp đôi ăn ý trong mắt mọi người , cái cảm giác là lạ lại thêm lần nữa xâm chiếm tâm trí tôi , cô bé vừa bước vào tuổi đôi mươi khiến tôi quên bẵng chàng trai Hà Nội của ba năm trước tự lúc nào  ...

Cho đến một đêm ... hôm ấy trời rất trong ,  trăng sáng vằng vặc , sau những giây phút vui đùa , mọi người tản đi ngủ cả , trên bậc thềm khu tập thể bây giờ chỉ còn lại tôi và anh . Chúng tôi không nói gì với nhau ngoài tiếng đàn và câu hát ... âm thanh trong vắt bay cao rất cao giữa trời đêm ... Sau những giây phút thăng hoa cùng âm nhạc , chúng tôi ngồi bên nhau im lặng ...im lặng ... cứ như thế rất lâu ... Cho đến một lúc sau , bỗng anh quay sang hỏi tôi :

- " Nếu như có một người  , trong cuộc đời mình đã trót một lần lầm lỡ , ví dụ như đã buông thả tình cảm của mình theo bản năng gây ra hậu quả sai lầm đáng trách , liệu em có thể tha thứ cho anh ta để cùng anh ta xây dựng một cuộc sống mới không ? "

 Qúa bất ngờ , tôi chỉ biết lặng thinh , mặc dù tôi  hiểu được mập mờ đôi chút ...

 Thật lâu sau tôi mới lí nhí :

- " Hãy cho em suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời được không ? "

Tất cả chỉ có thế.

Ngày hôm sau không biết do đâu anh trai tôi biết được hai chúng tôi đã ngồi bên nhau gần trọn đêm như thế , thế là một bài giáo huấn được anh phân tích khá kỹ càng và nghiêm khắc : " Nào là anh ta đã làm gì , tạo ra hậu quả gì ,nghiêm trọng như thế nào ,  liệu đó có phải là phút giây nông nổi hay bản chất của một con người ...? v.. v..." và v.. v... Chính bài giáo huấn mang tính " quyền huynh thế phụ " này của anh trai đã khiến chút tình cảm vừa được nhen nhúm trong tôi bị một gáo nước lạnh tạt mạnh vào ướt đẫm .

 Tôi bây giờ thật sự hiểu rõ nội dung của câu chuyện của anh , tha thứ ư ! tôi làm sao có thể đảm bảo rằng đó chính là sự bồng bột nhất thời hay chính là bản chất thật của anh ? trong khi anh đẹp trai - đào hoa và khá hấp dẫn  còn tôi chỉ là một cô bé dù có một chút tài nhưng kém sắc ...liệu với sự cách biệt về hình thức này có phải anh chỉ xem tôi như một trò đùa ...? Tôi thật sự bấn loạn...

 Cũng cần nói thêm ngày ấy tôi thần tượng hóa chính anh trai của mình - luôn xem anh như một tấm gương sáng đáng học hỏi , nhất nhất mọi quyết định và tiếng nói của anh trai được tôi phục tùng một cách vô điều kiện

Và thế là cái bản năng nhút nhát của một cô bé vừa tròn hai mươi tuổi cộng cái lý trí của một cô gái sớm tiếp cận với rất nhiều những cam go thử thách đã kịp thời lấn át thứ tình cảm vu vơ kia , nó đã khiến lý trí tôi kịp ngăn tình cảm của mình lại , khiến kể từ ngày sau đó đôi mắt tôi không biết bao nhiêu lần cứ lần tìm đôi mắt anh để rồi sau đó lại phải tìm mọi cách để...lẫn trốn ...

 Công việc hàng ngày lúc này chính là liều thuốc duy nhất giúp tôi nhận dạng rõ nét hơn  mình cần phải làm gì  , tôi lao vào công việc một cách nhiệt tình hơn , đi chiếu nhiều hơn ... tham gia nhiều những cuộc hội thảo hơn ...tham gia các phong trào nhiều hơn ...

Có một lần đi ngang qua anh - bỗng nhiên tôi bị chặn lại bởi đôi bàn tay rắn chắc của anh , chỉ vài giây ngắn ngủi thôi nhưng nó nhất thời khiến tôi gần như đổ quỵ  :

- " Em làm gì phải tránh né ? em sợ gì ??? " .

Tôi lắp bắp không thành lời , mắt nhìn anh cầu cứu...anh có lẽ cũng hiểu được sự bấn loạn trong tôi nên bằng tính khí bất cần đời cố hữu , sau ngày hôm ấy anh chưa bao giờ nói thêm một điều hay làm thêm điều gì tương tự nữa với tôi ...Và cũng kể từ đó mặc dù vẫn cùng đàn , vẫn cùng hát , vẫn cùng vui đùa , vẫn cùng rong chơi ...Nhưng giữa chúng tôi  bắt đầu hình thành một khoảng cách vô hình  , ngày càng rộng dần ra ...

Cho đến một ngày tôi nhận tin anh đột ngột chuyển công tác về phòng tổ chức chính quyền tỉnh và một thời gian ngắn sau nhận tiếp nhiệm vụ sang Campuchia làm chuyên gia , ngày anh đi tôi không đưa tiễn nhưng đã gửi tặng anh một gói quà rất nhỏ trong đó có bài hát này .

Và anh đi ...

 Trong thời gian đó , có một lần tôi  nhận được thư mời tháp tùng đội thông tin lưu động huyện thực hiện chuyến công tác sang thành phố Phnôm pênh để thăm viếng và hát phục vụ đoàn chuyên gia , nơi anh đang  công tác , mặc dù trái tim cứ thôi thúc ... nhưng không hiểu vì sao cuối cùng tôi lại quyết định từ chối . Có lẽ lúc ấy tôi nghĩ đó chính là giải pháp tốt nhất cho sự lựa chọn của tôi cũng nên .

Và sau đó một thời gian duy trì những cánh thư qua lại ... Tôi quyết định "quên anh" để ... lấy chồng .

Ngày tôi lấy chồng , anh có về dự đám cưới , anh đã nhìn tôi kèm câu nói : " anh đã tròn bổn phận của mình  " . Đơn giản vậy thôi và sau đó lại ra đi ...
 
 Xa nhau , anh có buồn không - tôi không biết , vì tôi hiểu với những gì anh có , anh thừa sức mình chinh phục tất cả mọi thứ . Tôi cũng thế , bằng những gì tôi sở hữu tôi cũng có thể thừa sức để được nhận về nhiều hơn những gì tôi muốn . Cũng có thể do lúc ấy  tôi không đủ bản lĩnh để điều khiển tình cảm của mình - không đủ dũng cảm vượt qua tất cả những khó khăn trước mắt để dành lấy hạnh phúc cho riêng mình...Nhưng  có một điều tôi nhận biết rất rõ rằng từ để mất anh cho đến tận hôm nay , anh cứ mãi là một cái bóng luôn quẩn quanh trong những giấc mơ của tôi  ... luôn là cái ký ức khiến những câu thơ tôi mãi tuôn trào như một dòng sông không tìm được hạ nguồn ...

Xa anh , tôi bắt đầu an phận với cuộc sống mới  hạnh phúc và đầm ấm bên người chồng hiền lành chăm chỉ cùng hai đứa con ngoan ngoãn đáng yêu , nhìn chung tôi không có gì để phàn nàn tiếc nuối ngoài sự vất vả đầy khắc nghiệt của phận làm dâu , chồng tôi là một mẫu người đơn giản ôn hòa , anh luôn tôn trọng tôi - tôn trọng quá khứ của tôi và chưa một lần nào phàn nàn về nó ... Riêng tôi , từ bây giờ đã phải luôn luôn tự nhắc nhở mình rằng : " Hãy hoán chuyển thứ tình cảm chưa kịp định hình kia thành tình bạn đi ! " . Bởi vì sau này thỉnh thoảng trong những buổi họp mặt chúng tôi vẫn còn phải đối diện cùng nhau . Cho dù là vậy nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp anh tôi vẫn loáng thoáng nghe dường như có một cái gì đó rất vô hình cứ nhoi nhói lên , rất lạ ...

 Ba mươi năm rồi , bây giờ mỗi người một cuộc sống riêng , tôi vẫn luôn nguyện cầu cuộc đời  mang hạnh phúc đến cho anh , dù hiện tại chưa được như ý muốn . 

Ba mươi năm rồi , tuổi trẻ cũng đã đi qua rất lâu ... nhưng với tôi kỷ niệm bao giờ cũng là kỷ niệm , tôi luôn trân trọng nó ...Anh cũng thế , phải không ?

............................................

Bài thơ này tôi sẽ dành tặng cho anh  -  Cho "bút tích" của " ngày xưa - tôi " mà không biết vô tình hay cố ý đã được anh giữ gìn cẩn thận suốt ba mươi năm nay.

 Cảm ơn anh - Người đã từng có một thời " đánh gục" trái tim tôi .

======================================


Dấu xưa ...



Xin giữ lấy giọt nắng mai - chườm ấm
Lối tương lai dường lạnh nửa môi cười
Ngại ngần chi đôi mắt dò khoảng cách
Chút dịu dàng sót lại - vẫn hồng tươi
 
Từ xa vắng ... Người đi - Người ở lại
Cung đàn buồn - ai thả nốt thăng ... rơi ?
Xin giữ hộ chút tình ngây thơ ấy
Mượn hồn nhiên che chắn vạn rối bời

Xin giữ lại chút hương thầm bướng bỉnh
Trách mà chi ngọn gió cợt mây chiều
 Chừng lưu dấu  ngày xưa bằng bút tích
Vết mực mờ vẫn thắm đậm lời yêu

Tôi sẽ nhặt giúp người dăm mảnh vỡ
Qủa tim khô ai ném giữa đường trần
Coi như trả cho nhau lần mắc nợ
Cốc rượu nồng - giây phút ấy phân vân

Tôi sẽ nhớ  ... để rồi sang tiền kiếp
Bước qua nhau - vẫn còn cớ xoay người
Đừng lúng túng tìm nơi vùi kỷ niệm
Đụng cỏ nào lấp được dấu xưa - Tôi ...?


Huỳnh Gia


04/07/2013

 ( Cho  N  . Cho một thoáng bâng quơ xao động giờ đã rất xa ...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét