Hôm
nay đọc báo , em tình cờ nhìn thấy khung cảnh đẹp tuyệt vời của hồ Gươm
Hà Nội trong những ngày cây Lộc Vừng đổ lá ...Mặt đất rực vàng như
chiếc thảm len được cố tình dệt lên bởi bàn tay khéo léo của tạo hoá .
Hà Nội đẹp quá ! cứ như mùa Thu lại quay về ...Bao nhiêu là người không
ai hẹn ai , háo hức thi nhau chụp cho mình những bức ảnh đẹp để ghi lại
khoảnh khắc lạ của mùa Xuân ...
Anh ạ !
Bây
giờ đã là mùa Xuân , ở nơi ấy những hạt tuyết cuối cùng đã kịp tan hết
chưa ? đêm có còn lạnh đến tê cóng nữa không ...? và hẵng là Anh đang
nhớ nhà ...nhớ lắm ...
Những
bức ảnh của chiều Hồ Gươm vàng lá đẹp lắm anh , giá như anh có ở đó để
cùng mọi người hoà vào thiên nhiên rồi kể cho em nghe vì sao Cây Lộc
Vừng lại đổ lá giữa mùa Xuân . Giá như em có ở đó để tận hưởng không
khí dịu dàng của mùa xuân lạ , để ghi lại hình ảnh nên thơ đó rồi kể
cho anh nghe vì sao em lại yêu Hà Nội dù nơi ấy không phải quê hương
của mình .
Em đã không được trực tiếp được ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên thơ mộng ấy để có thể thả cho hồn thơ bay bổng...Nhưng anh ơi ! bây giờ khi nhìn khung cảnh đẹp như tranh ấy , em lại muốn viết một cái gì đó không phải là thơ ..
Ngoại lệ một chút thôi Anh nhé ! để cảm xúc trong em đừng lắng vội ...
Bất chợt thôi anh nhé ! để còn có thể nhớ ra rằng ...ngoài anh còn có một người rất yêu mến sắc thu ...
Anh ạ !
Bỗng
dưng em lại muốn đừng bao giờ có mùa thu xen lẫn giữa bốn mùa ...Đừng
bao giờ có những buổi chiều lộng gió để những bước chân phiêu bạt không
còn thói quen tha thẩn trong những khu rừng thưa ngập lá và làm bạn với
những câu thơ ...Không còn những chiếc lá phong đỏ thắm cứ mỗi mùa thu
rơi đầy lối nhỏ anh đi ...Có khi chỉ cần như thế thôi , em có thể không
bỏ mặc trí tưởng tượng của mình lang thang đến một nơi xa lắc ...Rồi cứ
thế , im lặng quay về ...
Cây
Lộc Vừng ở nơi em - không có , mùa thu ở nơi em - không có , bốn mùa ở nơi
em - không có , cái rét đến cắt da ở nơi em cũng không có . Rất nhiều thứ
quê anh mà nơi em không có nên đôi lúc tự những mơ ước nơi em cứ hình
thành và ngày một rõ nét hơn , để rồi như anh thấy đó ! em không tài
nào quen được mình đã mất nhau , không tài nào quen được mình đang từng
bước xa dần những yêu thương đã hình thành một ký ức . Một ký ức khó
đặt tên .
Em nhớ ...
Anh ạ !
Cảm
xúc bất chợt lắm anh ...nó đã vụt đến và vụt đi mất rồi ...nó đang bay
lả tả như những chiếc lá Lộc vừng kia ...vàng rượm ...và những câu chữ
của em cũng dần dần rời rạc ...đến ngô nghê ...
Ngoài
kia đêm đang xuống dần ...trời đêm nay thật dịu ...và mát . Khác hẳn
cái nóng đến cháy da ban ngày của miền đất quanh năm toàn mưa và nắng
...
Em
xuống phố đây anh và sẽ thử tìm xem có chiếc lá nào bay lạc vào đây
không anh nhé !
Giả dụ như nếu có , em sẽ nhặt nó mang về ép vào trang
giấy đang kín những vần thơ em ,để có khi một lúc nào đó biết đâu mình lại gặp nhau , trái đất vốn hình tròn mà , phải không ?
Đến
lúc ấy , biết đâu em sẽ mang nó tặng anh , làm kỷ niệm ...cho khoảng thời gian rất dài mà cả hai chúng mình cố học thuộc một chữ "quên ..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét