Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

Thăm thẳm một lời ru

Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
 Anh không phải là chiều mà nhuộm em đến tím...*
 
* Thơ Hữu Thỉnh

Thăm thẳm một lời ru
 
 
 Để biển chiều
trơ trọi một một bóng mây
 
Cơn sóng mùa Thu
xao động biển phương này
Chòng chành nhớ
chòng chành đau
rồi tan vỡ
 Biển ngóng trời xa
Thuyền không về bến đỗ
Bờ cát chờ... 
nằng nặng những vết chân
 
 Hàng phi lao chiều lặng gió
bần thần
Mây chùn lại
mây dường như bối rối
Biển nhớ ai
mà xôn xao tiếng gọi
Tôi đợi ai về
nỗi nhớ lạnh lùng rơi !?
 
 Tôi đợi ai về
 thời gian thản nhiên trôi
 Cho biển những ngày nắng vãi tràn
 nóng hổi
 Bãi cát khô
hằn dấu chân mệt mõi
 
 Nắng chỉ dịu dàng...
khi màu tím viền mây
 
Chiều chỉ dịu dàng khi biển hết cơn say
Biển hôm nay thật gần...
 Còn anh thì xa lắm
Để ánh mắt tôi cứ nhìn chiều 
đăm đắm
Thời gian trôi , xa dần câu ví dặm
"Người ở đừng về..."
Thăm thẳm một lời ru....
 
 
HM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét