Ta nhóm mây trời khơi ngọn lửa trần gian
Đốt trái tim cho quá khứ biến tro tàn
Ngẩn mặt cười....tiếng vỡ tan đứt quãng
Pha từng dòng lệ nóng xót tâm cang
Vết thù hằn in đậm bóng ngựa hoang
Thảo nguyên xanh một chiều nao cháy đỏ
Thân mệt mỏi đổ nhào trên thảm cỏ
Cơn mưa đời quên hẳn bước phiêu du
Hồn lang thang phiêu bạt mọi nẻo trời
Ngất ngưởng say quên tháng ngày cô độc
Con sóng biển ngàn đời sau vẫn khóc
Và ngàn đời cát nóng vẫn bao quanh
Ta trói cuộc đời cay đắng những bước chân
Đi...đi mãi...vẫn về nơi xuất phát
Và một đêm ta giật mình hoảng loạn
Vô tình buông , dĩ vãng chết nửa vời ....
HG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét